Khả Lạc ngồi trên ghế sofa, chăm chú thoa thuốc lên tay mình.
Trịnh Nhật Hinh chợt nghe tiếng rên vì đau của Khả Lạc thì ngước mắt lên nhìn, thấy gương mắt cô gái đó như muốn trào dâng nước mắt tới nơi, không hiểu sao Trịnh Nhật Hinh lại phì cười.
Cô tiến lại phía Khả Lạc, ngồi cạnh, nói:
- Đưa tay đây, tôi giúp cô thoa thuốc.
Khả Lạc đưa mắt nhìn, ngập ngừng đưa tay cho Trịnh Nhật Hinh.
Cô nắm lấy tay Khả Lạc, tỉ mỉ thoa thuốc lên vết bầm đó, hỏi:
- Có đau không?
- Ân, hơi hơi đau.
- Khả Lạc đáp.
Trịnh Nhật Hinh nghe vậy, tay cô bỗng thoa thuốc mềm nhẹ hơn, nhẹ nhàng hơn.
Khả Lạc ngơ người, ngắm nhìn Trịnh Nhật Hinh, nói ra thắc mắc của mình:
- Trịnh tổng, cô đối xử với ai cũng tốt như vậy sao?
Trịnh Nhật Hinh ngước mắt nhìn Khả Lạc, cười nhẹ:
- Không hẳn, đôi khi có thể nói là tôi độc đoán đấy, cô sợ tôi sao?
Khả Lạc lắc lắc đầu, nở nụ cười tươi:
- Không đâu, tôi thấy Trịnh tổng rất tài giỏi, lại đối xử tốt với nhân viên nữa.
Trịnh Nhật Hinh chợt sững người, nói:
- Chỉ tốt với cô thôi.
Tôi không biết lý do nhưng tôi thấy mình có hảo cảm lớn đối với cô, nên đừng khiến tôi thất vọng.
- Vâng, tôi sẽ không phụ lòng cô.
Trịnh Nhật Hinh để thuốc vào lại hộp y tế, nói:
- Được rồi, cô đi làm việc đi.
Khả Lạc gật đầu:
- Tôi xin phép.
Tay đã đặt lên tay cầm cửa, chợt Khả Lạc quay đầu, chạy lại phía Trịnh Nhật Hinh:
- Trịnh tổng.
- Hửm?
- Tôi có thể mời cô ăn một bữa không? Coi như là cảm ơn cô vì đã giúp đỡ tôi.
Khả Lạc nhìn Trịnh Nhật Hinh với đôi mắt lấp lánh, như thể đang mời gọi Trịnh Nhật Hinh " Mau đồng ý, mau đồng ý đi.
" Trịnh Nhật Hinh hỏi:
- Khi nào?
- Chiều nay có được không?
Trịnh Nhật Hinh nói thanh xin lỗi:
- Chiều nay tôi bận mất rồi.
Nhìn dáng vẻ cụp đuôi, buồn bã của Khả Lạc, Trịnh Nhật Hinh bỗng cảm thấy cô gái nhỏ này đáng yêu quá, cô cười nói:
- Nhưng nếu dời được công việc thì tôi sẽ cùng cô đi ăn.
Khả Lạc mỉm cười vui vẻ, gật đầu đáp ứng.
Ra khỏi phòng làm việc của Trịnh Nhật Hinh, Khả Lạc đi đến phòng làm việc nhỏ của mình, phòng này gần phòng của Trịnh Nhật Hinh.
Ngồi trong phòng, Khả Lạc thầm nghĩ " Trợ lí phó chủ tịch khỏe ghê, có hẳn một phòng làm việc riêng.
" Bỗng Tiểu Cửu bay ra ngoài, vui vui vẻ vẻ thông báo:
- Lạc Lạc, hảo cảm Trịnh Nhật Hinh tăng rồi.
- Ừm, ta biết rồi.
Tiểu Cửu nghiêng đầu, nhìn Khả Lạc, nó thắc mắc hỏi:
- Sao hảo cảm lại tăng được nhở?
Khả Lạc ngả lưng ra ghế dựa, cười nói:
- Nữ cường nhân như Trịnh Nhật Hinh thường sẽ có thiện cảm với những người nghe lời cô ấy.
Với lại, cô ấy chắc hẳn đang nhắm vào những người có năng lực, đương nhiên ta sẽ được vào tầm ngắm của Trịnh Nhật Hinh rồi.
- Ngươi có năng lực hả?
Khả Lạc liếc xéo Tiểu Cửu, cười " thân thiện ":
- Ta có thể làm món hồ ly bảy món, đủ năng lực chưa.
Tiểu Cửu co quắp, ôm lấy tay Khả Lạc, cười nịnh nọt:
- Hì hì, Tiểu Lạc Nhi, ngươi phải thương ta chứ.
Khả Lạc rút tay ra, khinh bỉ:
- Bớt nịnh đi, gớm thấy mẹ.
- Ayy daa, trái tim nhỏ bé của bổn bảo bảo bị tổn thương nặng nề sâu sắc.
Khả Lạc giựt giựt khóe miệng, ánh mắt " Ngươi không