Hôm tang lễ của Khả Lạc, Trịnh Niệm Niệm và Nhật Hinh đến, hai người tận mắt chứng kiến Khả Lạc được chôn cất, dựng lên bia mộ.
Trịnh Nhật Hinh cứ như thế mà đứng sừng sững trước bia mộ Khả Lạc, bà Tiêu bước đến cạnh cô:
- Con có từng thích Hạ Nhiên không?
Lần này, Trịnh Nhật Hinh không chối bỏ nữa, cô gật đầu, khẳng định nói:
- Con yêu cô ấy.
Bà Tiêu vỗ vỗ vai Trịnh Nhật Hinh:
- Con bé ở suối vàng nghe con nói vậy, chắc mãn nguyện lắm.
Trịnh Niệm Niệm đứng phía sau hai người nãy giờ, nghe chị mình thú nhận tình cảm, thấy bà Tiêu rời đi, Trịnh Niệm Niệm mới nói với Trịnh Nhật Hinh:
- Sao tới khi chị ấy chết thì chị mới dám đối mặt với tình cảm của bản thân? Bây giờ chị yêu chị ấy thì có ích gì.
Trịnh Nhật Hinh thở dài:
- Em không hiểu đâu.
Nếu Hạ Nhiên yêu chị, cô ấy phải chịu rất nhiều trở ngại, phải đối mặt với những cái nhìn khinh thường của người khác.
Thà chị chôn giấu thứ tình cảm này, chứ chị không muốn nhìn cô ấy chịu đau khổ.
Trịnh Niệm Niệm chối bỏ câu nói của Trịnh Nhật Hinh:
- Chị đang biện hộ cho sự hèn nhát của mình thì có đấy.
Chị Hạ Nhiên kiên cường hơn những gì chị nghĩ đấy.
Trịnh Nhật Hinh quỳ xuống, tay cô chạm nhẹ lên tấm bia mộ Khả Lạc, gục đầu:
- Phải, là do chị yếu đuối, là chị hèn nhát, chị sợ lúc chị nói ra lời tỏ tình thì Hạ Nhiên sẽ kinh tởm chị.
Trịnh Niệm Niệm giật mình, cô quát:
- Chị nói gì vậy? Chị Hạ Nhiên thích chị đấy.
Trịnh Nhật Hinh ngẩng đầu nhìn Trịnh Niệm Niệm:
- Cô ấy thích chị?
- Phải, người chị ấy thích chỉ có mình chị.
Chị Hạ Nhiên biểu lộ như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao.
- Chị...nghĩ cô ấy chỉ đùa.
Nếu chị nói lời tỏ tình thật, cô ấy sẽ sợ chị.
Vậy, em ấy thích chị thật sao?
Trịnh Niệm Niệm quay lưng đi,để lại tiếng:
- Ừm.
......................
Từ hôm đó, Trịnh Nhật Hinh bỏ ăn bỏ ngủ, tâm trí cô chỉ còn hình bóng Khả Lạc, nếu như lúc trước cô can đảm nói lời tỏ tình với Khả Lạc, thì cái kết giữa hai người cũng không đến nỗi như vậy, nhưng trên đời này làm gì có liều thuốc " Nếu như " cho người hối hận.
Trịnh Nhật Hinh coi lại từng tấm ảnh, lật kiếm từng những món quà kỉ niệm giữa hai người.
Chợt Trịnh Nhật Hinh thấy được bình thủy tinh, trong bình chứa nhiều ngôi sao nhỏ được gấp gọn, cô nhớ ra đây là món quà đầu tiên Khả Lạc tặng cô.
Lúc ấy, Khả Lạc tặng 999 ngôi sao với mong ước Trịnh Nhật Hinh sẽ dẫn dắt công ty bước lên đỉnh cao.
Trịnh Nhật Hinh mở nắp bình, cầm từng ngôi sao trên tay, cô như muốn thông qua ngôi sao để thấy được Khả Lạc, vô tình Trịnh Nhật Hinh thấy có ngôi sao bị bong ra, cô cầm nó lên, định xếp lại cho ngay ngắn, thì Trịnh Nhật Hinh như sững lại,