Sáng ngày hôm sau, Khả Lạc thấy ngoài đường người dân đang nô nức chuẩn bị để đón ngày trung thu vào đêm nay.
Cô trầm tư suy nghĩ, lát sau Khả Lạc quay trở lại gian ngủ, đánh một giấc dài tới chiều.
Lúc tỉnh dậy, Khả Lạc đi thay y phục, cô vẫn chọn y phục có màu sắc đậm, bộ y phục màu tím sẫm, bên ngoài lớp áo váy là tà áo màu đỏ tía.
Khả Lạc ngồi trước gương tự búi tóc và họa mặt cho bản thân, chấm một nốt chu sa giữa trán, tăng thêm phần ma mị yêu kiều.
Cô cài cây trâm bạc lên tóc, chỉnh sửa lại một chút, Khả Lạc say mê ngắm nhìn bản thân:
- Sao gương mặt này lại đẹp đến như vậy nhỉ?
Tiểu Cửu thấy nết tự luyến của Khả Lạc trỗi dậy, ho khan bảo:
- Dù sao cũng là gương mặt của nguyên chủ Khắc Ái Lạp, đâu phải ngươi.
Khả Lạc liếc xéo, liếc đến mức tròng đen muốn lòi ra ngoài:
- Ngươi tin ta thả ngươi vào chảo dầu rồi đem lăn bột chiên xù không? Hửm.
Tiểu Cửu rụt cổ lại như một con rùa già:
- Bảo bảo nói sai rồi.
Đại tỷ à, ngươi là đẹp nhất, ngươi thứ hai không ai chủ nhật.
Nghe vậy, Khả Lạc phì cười:
- Ngươi dẻo miệng như vậy từ khi nào thế.
Tiểu Cửu thấy Khả Lạc đã ngua nguây, nó âm thầm lau mồ hôi hột, nhủ lòng: " Xém chút trở thành hồ ly chiên giòn, may là ta nhanh trí.
"
Nhìn trời sắp chuyển tối, Khả Lạc biết đã tới lúc làm nhiệm vụ rồi, cô đeo tấm voan che nửa gương mặt.
Giờ Tuất đã đến, mọi người háo hức ra đường vui chơi, cô cũng vậy, Khả Lạc rời tòa viện đi đến khu chợ.
Ánh trăng tròn sáng rực, chợ được thắp sáng bởi những ánh nến từ lồng đèn, xung quanh dần trở nên đông đúc, tấp nập lại rộn rã hơn ban ngày.
Khả Lạc rảo bước, vừa đi vừa quan sát xung quanh, cô nhanh chóng phát hiện ra đôi nam thanh nữ tú ở phía trước, không ai khác đó là nam nữ chủ.
Lương Tiểu Tuyết mặc bộ y phục màu vàng nhạt, đầu tóc được búi gọn gàng phối với những trang sức đắt tiền, dáng vẻ đoan trang, thanh bạch như đóa hoa lan, cô ta còn mang chiếc voan che đi nửa gương mặt, nam chủ Ngạo Nhất Luân khoác lên mình bộ y phục màu xanh dương huyền, toát lên được khí chất mạnh mẽ của một tướng quân.
Tiểu Cửu nhìn theo tầm mắt Khả Lạc, nó bất ngờ, hỏi:
- Hể, gương mặt Lương Tiểu Tuyết bị sưng chưa khỏi mà sao cô ta dám rời phủ tướng quân vậy?
Khả Lạc nhún vai, đáp:
- Đi theo tiếng gọi trái tim ấy mà.
Lương Tiểu Tuyết ngượng ngùng bởi cô đang đi cạnh người trong lòng của mình, thầm nghĩ: " Mặc dù gương mặt mình còn hơi sưng, nhưng không sao, có mạng che mặt rồi mà, lâu lâu mới có dịp ở cạnh chàng ấy.
"
Khả Lạc đi về phía nam nữ chủ, chào hỏi:
- Nhất Luân, Lương tiểu thư.
Lương Tiểu Tuyết vốn gặp Khả Lạc đã không vui, lại nghe Khả Lạc gọi thẳng tên của người trong lòng mình, gắng giữ sự điềm tĩnh, cô ta nói:
- Nhất Luân? Hai người thân nhau đến vậy sao?
Khả Lạc đáp lời:
- Không hẳn, chỉ là gặp nhau vài lần.
Ngạo Nhất Luân lúc thấy Khả Lạc thì gật đầu chào hỏi, nghe Khả Lạc đáp lời Lương Tiểu Tuyết, không hiểu sao lòng anh có chút không vui, nhưng anh cũng không nói gì lại.
Lương Tiểu Tuyết cười nhẹ, giả bộ mở lời mời:
- Nếu đã có duyên gặp nhau, hay là Khắc cô nương đi cùng chúng tôi luôn đi.
- Hảo a.
- Khả Lạc đáp.
Lương Tiểu Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh, thấy rạp đố vui, cô ta nắm lấy tay Ngạo Nhất Luân:
- Chúng ta đến chỗ kia đi.
Ngạo Nhất Luân gật đầu, nhìn Khả Lạc, anh nói:
- Đi thôi.
Khả Lạc tươi cười chạy theo hai người.
Đến rạp đố vui, Lương Tiểu Tuyết nhìn Khả Lạc với ánh mắt không mấy thiện chí:
- Khắc cô nương có chút đấu cùng ta không.
Ai đáp đúng nhiều nhất thì thắng.
-