Sau khi trả qua ba ngày thi đầy mệt mỏi, môn cuối trong lịch thi hôm nay là vật lí, Khả Lạc đọc đề xong liền nhướng mày, thầm nhủ:
- Lâm lão sư ra tay cũng đủ thâm độc đấy.
Nghĩ là vậy nhưng vẻ mặt cô vẫn hớn hở làm bài thi, vừa hay tiết đó cô lại là người nộp bài đầu tiên.
Sau khi thi xong, Khả Lạc thu xếp đồ dùng rồi ra khỏi cổng trường, chợt cô thấy Lâm Chính Thần đang đứng dựa lên chiếc xe, trông dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó, Khả Lạc tiến nhanh về phía anh, lên tiếng gọi:
- Lâm lão sư.
Anh ngước mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt đang cười rạng rỡ của cô, chẳng hiểu sao tâm trạng anh cũng vui vẻ theo, Lâm Chính Thần cố chỉnh lại vẻ mặt, không để người nhận ra khéo môi đang cong lên của anh:
- Ừm mấy ngày nay làm bài có được không?
Khả Lạc dừng lại trước mặt anh, nghe anh hỏi vậy thì chìm vào suy nghĩ, phút chốc cô kiêu hãnh đáp:
- Làm bài rất tốt.
À lão sư, đề thi lí của thầy giao thật sự rất khó đấy.
Chân mày anh hơi nhíu lại, thể hiện rõ nét bân khuâng của mình, giọng nói pha chút lo lắng:
- Vậy làm bài lí có được?
Cô vỗ vỗ ngực, tự hào ngẩng cao đầu nhìn anh, cười đáp:
- Đương nhiên là em làm được rồi.
Với lại, người em theo đuổi lại là giảng viên vật lí thì sao em dám làm bài thi lí tệ được.
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, nhưng cũng đủ để nắm rõ trọng tâm của câu nói, lỗ tay anh dần đỏ lên, Lâm Chính Thần lật đật ngồi vào xe, lên tiếng nói:
- Lên xe, tôi đưa về nhà.
Khả Lạc ngồi vào ghế phụ trong xe ô tô, cười tủm tỉm nhìn anh, Lâm Chính Thần mắt vẫn hướng về về trước, an tỉnh mà lái xe đưa cô về nhà.
Vừa về tới trước cửa nhà, Khả Lạc thấy bà ngoại mình đang đứng trước cửa đợi, cô nhanh chóng leo xuống xe đỡ bà, lo lắng nói:
- Sao ngoại lại ra ngoài? Trời nắng như này không tốt cho cơ thể bà đâu.
Lâm Chính Thần cũng xuống xe, lễ phép cúi đầu chào:
- Cháu chào bà.
Bà ngoại chăm chú nhìn Lâm Chính Thần, sao đó quay sang nhìn Khả Lạc, thắc mắc:
- Cậu thanh niên này là..?
Khả Lạc liền vươn tay hướng về phía Lâm Chính Thần, đáp:
- Là Lâm lão sư, giảng viên tiến sĩ môn vật lí ở trường con.
Anh hơi nhẹ gật đầu:
- Cháu là Lâm Chính Thần.
Bà ngoại cười hiền nhìn anh, đưa tay vẫy vẫy gọi anh đến gần:
- Mau vào nhà ăn cơm luôn cháu, trưa rồi chắc cũng đã đói bụng rồi phải không?
Anh xua xua tay ý định từ chối thì bà đã tiến đến nắm lấy tay anh dắt vào trong nhà, Lâm Chính Thần quay đầu nhìn Khả Lạc đang cười bất lực ở đằng sau, anh hơi thở dài bất lực cùng cô.
Vừa ngồi vào bàn, bà đã rót trà cho anh, sau đó lên tiếng dặn dò Khả Lạc:
- Tiểu Nguyệt, con đi nấu thức ăn đi, cơm bà đã nấu xong rồi.
- Hảo đát.
- Giọng cô từ nhà bếp vang ra.
Bà ngồi xuống cạnh Lâm Chính Thần, nhìn anh nói:
- Bà vừa nhìn đã thấy cháu là người nghiêm chỉnh ổn trọng.
Rất xứng với Tiểu Nguyệt nhà bà a.
Lâm Chính Thần cụp mặt trầm tư, anh không biết nên đáp lời bà thế nào, thấy vậy, bà lên tiếng nói tiếp:
- Tiểu Nguyệt tuy có vài khuyết điểm nhưng cũng coi là một cô nương tốt.
Bà chỉ mong nửa đời sau của nó sẽ được hạnh phúc, tiếc là bà không biết gửi gắm nó cho ai, bà sợ là mình không thấy được chồng tương lai của nó rồi.
Anh trầm mặc, ngước mắt nhìn bà, kiên định nói:
- Nếu cô ấy cần gì thì cháu sẽ cố giúp đỡ cô ấy, nên bà không cần quá lo lắng đâu, cô ấy học hành rất tốt, lại rất giỏi giang.
Hai người trò chuyện qua lại một hồi thì Khả Lạc đã nấu xong thức ăn.
Một bàn ba người vui vẻ cùng nhau dùng bữa, không khí khá hòa thuận ấm cúng.
Lát sau, bà ngoại dùng bữa xong thì vào phòng mình ngủ trưa, cô đi ra ngoài cổng nhà để tiễn anh, Lâm Chính Thần quay đầu nhìn cô, nói:
- Tiễn đến đây được rồi.
Thấy Khả Lạc gật gật đầu, anh ngập ngừng hỏi cô:
- Chiều nay có cần đến tiệm bánh làm không?
Khả Lạc lắc đầu, vẻ mặt anh khi thấy vậy thì có chút mất mác, anh không hỏi tiếp nữa, chỉ lên xe rồi rời đi.
Cô nhìn theo chiếc xe, chẳng hiểu sao lòng cô đang cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Giác quan thứ sáu của nữ nhân rất ít khi phán đoán sai, cô thật sự đoán quá đúng rồi!
Sáng hôm sau, Khả Lạc vừa ngồi vào bàn trong lớp thì đã bị một giảng viên gọi vào phòng làm việc, đứng trước nữ giảng viên đó, xung quanh là các giảng viên khác đứng nhìn chằm chằm cô, Khả Lạc vẫn giữ bình tĩnh:
- Em đã làm gì sai sao?
Nữ giảng viên đó đập tay mạnh xuống bàn, Khả Lạc nghe thôi cũng đã thấy đau giùm rồi, cô ta giận dữ nói:
- Em có biết việc gian lận biết trước đề thi là một việc vi phạm nội quy trường rất nặng không?
Khả Lạc trong lòng thầm nhướng mày, biết ngay sẽ có chuyện xảy ra mà.
Cô lên tiếng hỏi giảng viên:
- Em không có.
Ai đã tố cáo sai sự thật rồi.
Nữ giảng viên đó trầm giọng:
- Bạn học Trịnh đã nói với hiệu trưởng, bạn học ấy thấy em có gian díu với Lâm lão sư, mà thầy ấy là người ra đề