Trời dần chiều tà, Lâm Chính Thần lái xe đến tiệm bánh, chợt anh thấy bóng dáng Khả Lạc ở trước cửa tiệm, anh liền dừng xe lại, háo hứng tính mở cửa xe để đi đến phía cô, nhưng anh lại thấy Cao Minh Viễn cũng ở đó.
Như có một điều gì thôi thúc anh ngồi lại trong xe, Lâm Chính Thần lẳng lặng quan sát Khả Lạc và Cao Minh Viễn.
Cô lúc này cũng đã phát hiện ra sự xuất hiện của Lâm Chính Thần, nhẹ giọng cười:
- Tớ thích cậu, thật sự rất thích cậu.
Cao Minh Viễn thẹn thùng, anh gãi gãi đầu hỏi:
- Phải nói như vậy sao? Tớ cảm thấy hơi ngại.
Khả Lạc đưa hộp quà cho Cao Minh Viễn, vươn tay vỗ vỗ vai anh, khích lệ nói:
- Của cậu đây.
Thích ai thì phải nói, chứ không sau này sẽ hối hận đấy.
Nam chủ Cao Minh Viễn nhận lấy hộp quà cô đưa, mở ra là một sợi dây chuyền tinh xảo, anh mỉm cười vui vẻ:
- Cảm ơn cậu vì đã chấp nhận thỉnh cầu của tớ.
Thấy cảnh đôi nam nữ nhìn nhau mỉm cười, Lâm Chính Thần siết chặt nắm đấm, anh mở cửa xe đi nhanh đến phía hai người.
Khả Lạc ngước mắt nhìn anh, ngơ ngác hỏi:
- Lâm lão sư, sao thầy ở đây?
Lâm Chính Thần trừng mắt nhìn hộp quà trên tay Cao Minh Viễn, sau đó chuyển mắt nhìn Khả Lạc, lên án nói:
- Lời em nói với tôi lúc trước đều là giả, là lừa gạt tôi có phải không? Người em thật sự thích là cậu ta, đúng chứ?.
truyện tiên hiệp hay
Cao Minh Viễn vẻ mặt tràn đầy hoang mang khi tự dưng bị gọi tên, Khả Lạc bình tĩnh quay sang nhìn nam chủ, lên tiếng nói:
- Cậu về trước đi, tớ và Lâm lão sư có việc cần nói chuyện riêng.
Nam chủ Cao Minh Viễn ngơ ngác gật gật đầu rồi rời đi liền, Lâm Chính Thần vẫn luôn nhìn Cao Minh Viễn với ánh mắt ganh ghét, cô vươn tay níu lấy ngón tay út của anh, nhẹ giọng hỏi:
- Lâm lão sư, thầy không vui sao?
Anh giương mắt nhìn cô, lạnh nhạt lên tiếng nói:
- Ban nãy em vẫn chưa trả lời tôi.
Khả Lạc tính rút tay về thì đã bị anh nắm chặt, cô thở dài, ngoan ngoãn giải thích:
- Em không thích Cao Minh Viễn
Lâm Chính Thần ủy khuất, cô nói không thích hắn ta nhưng lại tặng quà cho hắn, thậm chí còn nói dối anh.
Nhìn Lâm Chính Thần, Khả Lạc có chút kinh ngạc, đây là lần đầu cô thấy dáng vẻ anh như vậy, đôi mắt hơi rơm rớm nước mắt, như một chú cún chịu ủy khuất, vừa tìm thấy chủ nhân thì đã bị bỏ rơi.
Cô rút tay mình ra khỏi tay anh, trước sắc mặt lạnh nhạt đang che giấu hoảng hốt ấy của anh, cô vươn đôi tay lên chạm nhẹ vào gò má Lâm Chính Thần, dịu dàng nói:
- Hộp quà trên tay Cao Minh Viễn là do cậu ấy nhờ em mua giúp, cậu ấy muốn tỏ tình Tịnh Nhi nhưng lại không biết chọn quà gì nên mới nhờ em cho lời khuyên.
Lâm Chính Thần đăm đăm nhìn Khả Lạc, anh vươn tay chạm vào tay cô, cảm nhận hơi ấm tay cô trên mặt mình, chợt Khả Lạc cảm thấy trên tay mình ẩm ướt, cô giương mắt nhìn gương mặt buồn bã của Lâm Chính Thần, nước mắt từng giọt lăn dài xuống mặt anh, đôi mắt sâu thẳm ấy bây giờ lại chỉ chứa