Edit: Há Cảo
Beta: Khả Duyên
- --------- ❤----------
Chờ đến khi ngọn đèn được châm lên, bóng dáng hắc y nhân đã biến mất.
Các tân khách còn chưa hết hoảng sợ, trong sân chợt có thêm nhiều nam tử, bọn họ có một số là thị vệ của phủ An Khang Bá, có một số lại mặc y phục của Kinh Vệ Doanh.
Thanh niên dẫn đầu dáng người cao ngất, Thu Vãn vừa nhìn lại thấy người quen, Phan Ninh đã hồi kinh khi nào thế?
Chỉ thấy đối phương thong dong bước lên phía trước: "Xin mọi người an tâm chớ nóng vội, mới vừa rồi có một tên thích khách lẻn vào Bá phủ, có ý đồ ra tay với Quảng Thành huyện chủ, may mà thị vệ Bá phủ đoán được, hiện giờ huyện chủ đã được bảo vệ, nhưng thích khách lại ngụy trang thành tân khách lẻn vào trong mọi người."
Mọi người lập tức hoảng loạn lên, rối rít nhìn trái nhìn phải, lại cách xa lẫn nhau.
"Bản nhân Phan Ninh, được Lại bộ bổ nhiệm, thay mặt giám sát tra xét việc này, xin phiền các vị không nên đi lại, phối hợp khám xét."
"Chúng ta lại không phải thích khách, vì sao không cho chúng ta đi?" Có người nhìn thấy hắn trẻ tuổi, mở miệng phản bác.
"Đúng thế, trong Bá phủ có thích khách, chúng ta lưu lại nơi này chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Mặt Phan Ninh không cảm xúc, chậm rãi nói: "Phủ An Khang Bá đã bị Kinh Vệ Doanh bao vây hoàn toàn, đừng nói là người, cho dù là một con kiến cũng đừng hòng bò ra ngoài."
Trong đám người lại một trận xôn xao, An Khang Bá vội vàng lên tiếng trấn an, Quảng Thành huyện chủ vốn là tới giải sầu, ai ngờ lại gặp phải thích khách, cũng may là Phan Ninh đã sớm có chuẩn bị, nếu để cho thích khách chạy mất, ông ta thật sự không dám tưởng tượng được sự tức giận của hoàng đế.
"Chư vị, Phan đại nhân đã nói là có biện pháp tìm được thích khách, sẽ không trễ nãi lâu đâu, xin chư vị thông cảm. Phải biết từ trước đến giờ Hoàng Thượng luôn yêu thương huyện chủ, nếu như..."
Trong lòng không ít người lộp bộp một cái, đều nghĩ đến việc Hoàng Thượng coi Quảng Thành huyện chủ như nữ nhi thân sinh, nếu như biết nàng thiếu chút nữa là bị ám hại, những người có mặt tại đây không chịu phối hợp để bắt thích khách mà lại nháo đòi đi ra ngoài, sợ rằng sẽ tìm bọn họ tính sổ. Vì vậy, bất luận là học sinh cử tử hay là phu nhân tiểu thư, cũng lặng lẽ mà dừng lại tâm tư, quay lại hỏi: "Thế thích khách là ai? Có manh mối gì không?"
Phan Ninh cũng không hề vòng vo, nói thẳng: "Hội nguyên lang, còn cần bản quan đến mời ngươi à?"
Trong đầu Thu Vãn nổ tung, thật ra khi Phan Ninh chưa nói, trong lòng cô đã có dự cảm, nhưng khi dự cảm thành sự thật, cô vẫn cảm thấy hoảng hốt và khó tin, Kỳ Phong, vốn là nhân vật chính của thế giới, làm sao có thể......
Không để ý mọi người xung quanh khiếp sợ thế nào, một vị thanh niêm áo lam thong thả ung dung vòng qua hoa đằng, từ từ đi tới, vẻ mặt hắn trấn định: "Đại nhân, không biết ngài tìm học sinh có việc gì?"
Phan Ninh nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, bình tĩnh nói: "Trong lòng Kỳ công tử biết rõ, không cần diễn trò với bản quan."
"Xin đại nhân chỉ giáo."
Phan Ninh thấy hắn ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, trong lòng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: "Bản quan biết ngươi sẽ quyết không nhận tội, hôm nay liền mời chư vị ở đây làm chứng, nhất định sẽ để cho Hội Nguyên Lang tâm phục khẩu phục."
Hắn lờ đi vẻ mặt châm chọc của Kỳ Phong, không nhanh không chậm nói: "Trước khi đó, bản quan muốn nói cho chư vị biết, Hội Nguyên Lang hôm nay đã dính đến bốn vụ án mạng. Trước đây bản quan nhậm chức huyện lệnh ở huyện Gia Lăng, một ngày nào đó......"
Phan Ninh đem việc hắn điều tra và giải quyết vụ án của Triệu Thu Yến từ từ kể ra: "......Vụ án này nhân chứng vật chứng đều có đủ cả, người giết chết Triệu Thu Yến là nha hoàn Đông Mai."
Trong viện mọi người ăn ý mà nhìn về phía Khâu thị cùng Thu Vãn, là một người trong cuộc, Thu Vãn có chút quẫn bách mà gật đầu, lúc ngước mắt vừa lúc đụng phải tầm mắt của Phan Ninh, ánh mắt đối phương lóe lên, làm sáng lên cảm xúc trong đáy mắt, lại rất nhanh bình thản đối mặt với cô, khóe miệng khẽ mỉm cười, ngoài cảm ơn còn có gì đó khác nữa.
Thu Vãn kìm lòng không đặng mà cười theo, không biết tại sao, chỗ nào đó trong tâm giống như bị lông chim cào qua một cái, cuối cùng cũng không nói ra được là cảm giác gì.
"Hung thủ của vụ án này vô cùng chính xác không thể nghi ngờ, nhưng lại có một chuyện khiến bản quan chú ý." Thanh âm của Phan Ninh trầm ổn, tốc độ từ từ, khiến mọi người không tự giác được phải lắng nghe cẩn thận hơn.
Khi hắn nói tới lúc lễ nghi quỳ gối của Lâm thị giống như lễ nghi cung đình, Thu Vãn cùng mọi người đều sững sốt, thầm nghĩ khó trách lúc trước Phan Ninh lại điều tra Lâm thị và Lâm gia, thì ra là có nguyên nhân khác.
"Càng ngoài ý muốn là, Đông Mai giả bộ tập kích bản quan, lại âm thầm nhét vào tay ta một cục giấy, bên trong là một ít lá cây địa y, trên giấy viết bốn chữ "Kinh thành cứu huynh". Nàng ta đem vật để bên người, hiển nhiên là đã sớm có lòng liều chết, mà tin tức tối nghĩa đó, có lẽ là thời gian nàng ta gấp gáp, hoặc là có băn khoăn nào khác, định cố ý lừa bịp mà khiến bản quan khó tra ra chân tướng."
Mọi người trong viện hai mặt nhìn nhau, địa y, đó là cái gì?
"Địa y là một loài thực vật không rễ, mà trong kinh thành, người bị người khác gọi là không có rễ, chính là thái giám. Người có thể dùng thái giám chỉ có thể xuất phát từ trong cung, các vương phủ cùng với các phủ công chúa. Một nha hoàn của huyện thành sao có thể cùng thái giám nhà cao cửa rộng có dính dáng? Không có rễ là ám chỉ thân phận huynh trưởng của nàng ta? Lại lần nữa nghĩ đến lễ nghi kỳ lạ của Lâm thị, bản quan cho rằng vụ án này có lẽ có ẩn tình khác."
"Bởi vậy, bản quan theo manh mối mà điều tra lai lịch của Đông Mai, đồng thời cũng điều tra Triệu gia, đặc biệt là Lâm thị." Phan Ninh lại nhìn thoáng qua Thu Vãn: "Bản quan từ trong miệng nha hoàn của Triệu Đại tiểu thư mà biết được, việc Đông Mai vào phủ có thể nói là dùng trăm phương nghìn kế."
Hắn đem lời của Ngọc Anh nói lúc trước thuật lại, lại nói: "Triệu gia chẳng qua chỉ là phú hộ một huyện, có cái gì đáng giá khiến Đông Mai lo lắng như thế? Sau lưng nàng ta có phải còn có người khác không? Bản quan cho người điều tra nghe ngóng người môi giới Đại Hưng, lại phát hiện bằng chứng thân phận của Đông Mai là do mẹ mìn môi giới giả tạo, mà mẹ mìn kia trong ngày xảy ra vụ án liền mất tích, bộ khoái từ hộ tịch của bà ta mà đi tìm, thế nhưng lại không tìm được người này."
"Đầu mối từ Đông Mai đến chỗ này thì đứt đoạn, Triệu gia cũng không tra ra được việc gì nữa, bản quan chỉ có thể tra tới nhà mẹ của Lâm thị. Nhưng sáu năm trước Lâm gia đột nhiên chuyển đến Bành thành xa xôi, bởi vì đường xá cách xa, tin tức cũng không thể lập tức truyền về. Vào lúc này, trong huyện xảy ra vụ án mạng thứ hai."
"Người chết là một kỹ nữ tên Liễu Tư Tư, vốn là hoa khôi đầu bảng của Bách Phương Các, vào cái đêm vốn nên treo biển mà tiếp khách, lại bị chôn sống trong tiểu viện của mình, hít thở không thông mà chết." Phan Ninh đem vụ án của Liễu Tư Tư nói cặn kẽ ra, không ít người khi nghe được quá trình sắc mặt liền trắng bệch, đều khiếp sợ với thủ đoạn tàn nhẫn của hung thủ, mà bọn họ cũng là lần đầu nghe được sự tồn tại của Kỳ Phong trong lời nói của Phan Ninh.
"Đáng tiếc, phương thức gây án đã rõ ràng, nhưng bản quan cuối cùng cũng không thể kịp thời tìm được hung thủ." Thần sắc Phan Ninh không khỏi xấu hổ. "Hơn nữa, bản án này còn có ba điểm khả nghi. Một, phương thức liên lạc của Liễu Tư Tư và hung thủ. Hai, hung thủ vì sao lại làm đứt ngọc bội mà hắn đưa cho Liễu Tư Tư, lại không đem nó đi. Ba, động cơ giết người của hung thủ. Thủ đoạn của hắn ta tàn nhẫn, giống như có thù sâu như biển với Liễu Tư Tư, Liễu Tư Tư hàng năm bị trói buộc trong Bách Phương Các, lại một lòng mến mộ hắn ta, tại sao lại khiến hắn ta hận đến như vậy? Chẳng lẽ giữa bọn họ còn có chuyện cũ? Bản quan thấy người trong Bách Phương Các đều không biết rõ về Liễu Tư Tư, liền phái người đến quê nàng ta tra xét, hy vọng có thể tìm được manh mối."
"Buồn cười!" Kỳ Phong rốt cuộc nhịn không được mà xen vào. "Theo như lời đại nhân nói thì án mạng thứ nhất, người chết là nhị tiểu thư của Triệu gia, hung thủ là nha hoàn của Triệu gia, người có hiềm nghi là mẹ mìn giả bán nàng ta vào phủ, có liên quan gì tới học sinh đâu? Đến án mạng thứ hai, học sinh chẳng qua là giải vây giúp Liễu Tư Tư, ngay cả sân viện của nàng ta cũng không có đến, mà nàng ta đã chết rồi, thì có liên quan gì đến học sinh? Nếu học sinh muốn giết Liễu Tư Tư, vốn nên âm thầm mà làm, sao lại giống trống khua chiêng mà xuất hiện tại Bách Phương Các?"
"Đúng vậy, hung thủ vốn luôn nấp trong chỗ tối, bản quan cũng không rõ vì sao hắn lại xuất hiện? Nhưng
chính vì như thế, mới khiến cho hung thủ để lộ dấu vết. Sau đó bản quan cùng Triệu cô nương nói chuyện mới biết được, ngày đó lúc Kỳ công tử cùng gia đình Triệu gia đánh nhau, nàng ấy từng ngửi được mùi hoa lan. Mà ở Gia Lăng chỉ có mùa hè mới thích hợp trồng lan, đang trong mùa đông tại sao lại có mùi lan được? Bản quan liền nghĩ, có phải trong phòng Liễu Tư Tư có bí quyết đặc chế hương u lan? Cũng vì vậy mà bản quan mới ý thức được mình đang mắc sai lầm, lầm tưởng hung thủ tất nhiên sẽ không tùy tiện mà xuất hiện trước mắt mọi người. Mới dẫn đến việc ngày đó không hề nghiêm cẩn mà kiểm soát các khách nhân tại Bách Phương Các, nhất là đối với mấy vị cử tử lên kinh đi thi như Kỳ công tử, bản quan cũng không có truy xét, cũng không biết các ngươi có thực sự đã rời huyện Gia Lăng hay không."
Phan Ninh nói một hơi, dừng lại một chút: "Nhưng có ai quy định, người nấp trong chỗ tối không thể quang minh chính đại mà xuất hiện? Nếu ngày ấy hung thủ cũng có mặt tại Bách Phương Các, hắn ta đương nhiên có thể để Liễu Tư Tư biết được, sau khi đêm xuống nhất định sẽ đi gặp nàng ta. Mà là người từng âm thầm trao đổi cùng nàng ta, Kỳ công tử có hiềm nghi không nhỏ đâu."
Kỳ Phong thoáng chốc cười to không ngừng: "Ngài nói học sinh cùng Liễu Tư Tư có tư tình, nhưng vào ngày nàng ta treo biển hành nghề lại giả như xưa nay không hề quen biết mà tới Bách Phương Các, sau khi gặp được lại ám chỉ tối đến thì chờ học sinh, lại tính kế giết chết nàng? Ha ha ha......Lời đại nhân nói không khỏi quá mức hoang đường!"
"Kỳ công tử chớ gấp, bản quan chỉ mới nói đến vụ án thứ hai thôi." Phan Ninh nhàn nhạt nói, cũng không vì thế mà tức giận: "Sau khi Liễu Tư Tư chết không lâu, thì bản quan nhận được tin tức về Lâm thị. Thuộc hạ của ta gửi thư nói, Trước khi Lâm thị xuất hiện tại Lâm gia, cũng chưa bao giờ truyền ra tin tức có con gái bị bệnh, mà sự xuất hiện của Lâm thị trước đêm xuất giá, là do cô nãi nãi của Lâm gia không để ý đến sự phản đối của tộc nhân, cưỡng ép ghi tên lên gia phả. Vị cô nãi nãi này có một thân phận đặc biệt, đó chính là tiền thị nữ của Thất công chúa, Thược Dược."
Khâu thị đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thu Vãn, có bằng chứng trước mắt, Thu Vãn bất đắc dĩ gật đầu một cái, nhưng cô cũng không hề biết thân phận của vị cô nãi nãi Lâm gia, lúc này cũng vô cùng khiếp sợ.
"Sau khi Thược Dược đi rồi, Lâm gia nhiều lần lấy thân phận của Lâm thị uy hiếp bà ta, có thể thấy được Lâm thị cũng không phải là người của Lâm gia. Mà lúc Lâm thị xuất giá vừa vặn hai mươi lăm tuổi, chính là độ tuổi mà cung nữ được thả ra ngoài. Lễ tiết của bà ta cũng chứng minh bà ta rất quen thuộc với quy củ của cung đình, lại có Thược Dược giật dây, bản quan có lý do để hoài nghi, bà ta từng là một cung nữ, hơn nữa còn có quan hệ với Thất công chúa."
Là ai? Mấy vị phu nhân có thân phận cao không khỏi suy đoán, bọn họ mơ hồ có cảm giác, có lẽ chân tướng cuối cùng sẽ có liên quan đến bí mật hoàng gia, bọn họ không nên nghe! Nhưng lúc này đây, bọn họ không thể rời đi được, cũng chỉ có thể mặc kệ tất cả.
"Bản quan cho rằng, Lâm thị chính là mấu chốt để phá giải manh mối tại Triệu phủ, lúc đang chuẩn bị tra xét tới bà ta, lại nghe được tin bà ta đã treo cổ tại rừng cây ngoại ô huyện Gia Lăng."
Mọi người đều biết được, đây chính là vụ án thứ ba!
"Có người gửi cho bà ta một tờ giấy, nói hung thủ giết chết Triệu Thu Yến là người khác, lấy việc này lừa gạt bà ta đến rừng cây. Trước đánh cho bà ta ngất xỉu, sau đó lại đem bà ta cột vào dây thừng, mặc cho bà ta bị siết chết..." Phan Ninh tỉnh táo phân tích. "Thủ đoạn trước tiên để người chết mất đi ý thức lại tàn nhẫn hành hạ đến chết như vậy, ở một góc độ nào đó cùng với thủ đoạn giết chết Liễu Tư Tư có chút giống nhau. Mà huyện Gia Lăng đã yên ổn rất nhiều năm, bỗng nhiên liên tiếp phát sinh mấy vụ án, chẳng lẽ không có chút liên quan nào sao? Thêm giới tính hung thủ của hai vụ án giống nhau, thân hình cũng từa tựa, vì thế bản quan chợt nghĩ rằng, hung thủ có phải cùng là một người không?"
Tim Thu Vãn đập bịch bịch, cô cũng hoài nghi như vậy, mà bất luận là vóc người hay võ lực của Kỳ Phong, đều phù hợp với điều kiện này!
Lúc này, An Khang Bá hỏi: "Có thể Lâm thị cùng Liễu Tư Tư có quan hệ gì? Bọn họ một người là nữ tử thanh lâu, một người là phu nhân nhà lành, tuổi tác cũng chênh lệch nhiều......"
Không ít người rối rít gật đầu, ông ấy đã hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người, Phan Ninh cũng không chút hoang mang mà giải thích: "Bọn họ ngoài mặt không có quan hệ, nhưng khi điều tra rõ thân thế của Liễu Tư Tư trước khi vào kỹ viện, cũng chưa chắc là không có. Tóm lại, thân phận của Đông Mai và Lâm thị không đơn giản, thậm chí còn liên quan đến các quý nhân trong kinh, bản quan liền đưa thư với người nhà trong kinh, để họ chú ý nhiều hơn, đáng tiếc, cuối cùng vẫn chậm một bước. Đợi bản quan về đến kinh thành mới biết, Thất công chúa đã......"
"Chẳng lẽ...?" An Khang Bá không thể tin được mà hỏi.
"Đúng vậy, cái chết của Thất công chúa, là vụ án mạng thứ tư."
Tất cả mọi người đều sững sốt, Kỳ Phong phẫn nộ mà nói: "Lời nói không có căn cứ! Theo lời của đại nhân nói, học sinh là một người chưa bao giờ đến kinh thành, sao có thể nắm giữ được sống chết của công chúa điện hạ?"
Phan Ninh cũng không thèm để ý đến hắn ta, nói: "Sau khi Lâm thị chết, bản quan một mực không tìm được hành tung của hung thủ, lại bởi vì đã hết nhiệm kỳ, chỉ có thể quay về kinh thành thuật chức. Nhưng trên đường đi lại gặp phải thủy phỉ, lúc cùng thủy phỉ giao đấu, bị một cao thủ bắn cung núp trong bóng tối bắn lén một cái, mũi tên kia mang theo độc, nếu không phải bản quan kịp thời phong bế huyệt đạo, lại được người cứu giúp, chỉ sợ đã khó bảo toàn tính mạng."
Hắn nói lời này, lại lần nữa có thâm ý mà liếc nhìn Thu Vãn một cái, sau đó ho nhẹ một cái: "Nghe nói tài bắn cung của Hội Nguyên Lang xuất chúng, có thể bách bộ xuyên dương?"
"Đại nhân không cần ám chỉ, nếu như ngài phải hồi kinh nhất định là hơn một tháng trước mới khởi hành, mà học sinh đã sớm đến kinh thành tham gia kỳ thi mùa xuân, nếu như người bắn lén đại nhân là học sinh, thì sao có thể tới để kịp mà thi? Vả lại, học sinh có tài đức gì mà có thể ra lệnh cho thủy phỉ làm việc cho mình? Học sinh với đại nhân chưa từng gặp mặt, cần gì phải hạ sát thủ với đại nhân?"
"Thuyền đi một ngày chỉ ba mươi dặm, nếu như chịu thúc chết mấy con ngựa, cho dù sau khi đánh lén bản quan, đi đường bộ cũng vẫn có thể đuổi kịp tới kỳ thi mùa xuân. Về việc vì sao phải mất công mà bắn lén bản quan? Có lẽ chắc là do ta làm chủ thẩm án này, vừa tra xét Đông Mai, lại tra xét Lâm thị, còn phái người đi điều tra những việc Liễu Tư Tư đã trải qua khi chưa vào kỹ viện, hiển nhiên là đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hung thủ."
Phan Ninh không đợi Kỳ Phong phản bác, lại nói: "Trong lúc bản quan chữa thương ở huyện Tứ Thủy, nhận được thư do thuộc hạ gửi tới, biết được thân thế của Liễu Tư Tư, mới hiểu rõ vì sao hung thủ lại kiêng kỵ như vậy. Liễu Tư Tư tên cũ là Liễu Kim Phượng, là người thôn Hoành Khang Liễu Diệp. Thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, sau lại bị người thân bán cho mẹ mìn, sau mấy lần chuyển tay mới vào Bách Phương Các."
"Thân thế của nàng ta bình thường, nhưng nương của nàng ta lại rất không bình thường." Phan Ninh thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Kỳ Phong, gằn từng chữ: "Nương thân của Liễu Kim Phượng, có một tay đỡ đẻ thật là bản lĩnh, từng vào trong kinh kiếm sống, từng đỡ đẻ cho không ít quý nhân. Năm An Hòa thứ tám, Thất công chúa đề cử bà ta đỡ đẻ cho Trần Phi, nhưng không lâu sau Trần Phi lại phạm thượng bị ban chết, bà ta trở về quê, mấy năm sau sinh ra Liễu Kim Phượng, không bao lâu thì chết đi."
Trong lúc nhất thời, trong viện lặng ngắt như tờ.
- --------