Edit: Chip Chip
Beta: Há Cảo + Khả Duyên
- --------- ❤----------
Nege là một người giữ chữ tín, không lâu sau, hắn sắp xếp cho Thu Vãn và Lily gặp mặt, hai người nói chuyện hồi lâu, qua ngày hôm đó, bên người của Lily xuất hiện thêm một thị nữ đeo khăn lụa mỏng, ngay cả thành chủ đối với cô cũng phá lệ đãi ngộ tốt.
Nghe nói, chính là nhờ thị nữ này hiến kế mới khiến cho Nữ Hoàng hạ quyết tâm, ép buộc thân vương Kent kết hôn với tiểu thư Lily, nếu không liền miễn đi tước vị thân vương của hắn. Thân vương Kent mới đầu không muốn liền chống cự, ngược lại càng khiến ý nghĩ của Nữ hoàng thêm kiên định, thiếu chút nữa hạ lệnh giết hoàng tử phi của Nhân tộc, thân vương Kent đối mặt với khả năng mất đi tước vị cùng người yêu, áp lực đè nặng, không tình nguyện mà đành đồng ý.
"Đã như vậy rồi, vì sao thành chủ còn muốn đem Lily gả qua đó chứ? Cho dù ông ta vì dã tâm mà hi sinh con gái của mình, nhưng vì sao Lily lại có vẻ rất mong chờ nhỉ?"". Trong một gian phòng sạch sẽ, Thu Vãn ôm Luen ngồi trên đùi, tự hỏi chính mình.
Luen đang cầm bàn tay của cô thưởng thức, nghe thấy cô nói chuyện bỗng nhiên ngừng lại, ngửa đầu hỏi: "Tỷ tỷ, muốn gả, ca ca sao?"
Thu Vãn sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu ý của Luen, cười cười nói: "Trước kia muốn, bây giờ không muốn nữa"".
Từ khi Louis và Phó Tình kết hôn, nguyên chủ đã chặt đứt nhớ nhung đối với hắn, cho dù có đau khổ, nhưng sớm hay muộn thì thời gian cũng sẽ chữa khỏi vết thương lòng của cô ấy. Nếu không phải sau đó lại xảy ra thảm kịch như vậy......
"Vậy chị muốn, gả cho ai?"
Thu Vãn bật cười, "Hiện tại tôi không muốn gả cho ai cả, chỉ muốn nhanh chóng mang em trở về Đế Quốc."
Luen không chớp mắt nhìn cô, giống như muốn đoán xem những lời này là thật hay giả, ngay sau đó, Luen ôm cổ cô, đem đầu dựa vào người cô, không nói thêm lời nào nữa.
Mà lúc này tại Vương đô, trong phủ của thân vương Kent, Phó Tình đang nằm trong lồng ngực Kent, mềm mại nói: "Không biết tiểu thư Lily có dễ ở chung không nhỉ, có thể chấp nhận em không nhỉ"".
"Nếu cô ta dám không chấp nhận em, thì anh sẽ không chấp nhận cô ta!" Kent nói chuyện còn mang theo sự tức giận: "Cũng không biết hoàng tỷ nghĩ gì, một hai ép buộc anh cưới người phụ nữ kia, nghe nói tính cách của cô ta cổ quái, nóng nảy điêu ngoa, chỗ nào bằng được với em?"
Phó Tình thở dài: "Ai bảo em là nhân tộc cơ chứ"".
"Nhân tộc thì Nhân tộc, ai có thể lựa chọn được xuất thân của mình chứ? Huống chi em và những Nhân tộc đê tiện đó hoàn toàn khác nhau, cho dù là ở Trùng Tinh, anh cũng chưa gặp qua người phụ nữ nào vừa đẹp lại vừa tốt như em, chỉ tiếc, anh không được gặp em sớm hơn."
Kent đặt tay lên bụng cô ta: "Lại nói, em đã có mang con nối dõi của anh, là mẹ của thân vương đời sau, tôn quý biết bao nhiêu, về sau dù có là Vương phi, cô ta cũng phải tôn kính em."
Phó Tình cười nhạt, nhu hoà vẽ vòng tròn trước ngực Kent: "Ngài như vậy, Nữ Hoàng sẽ không vui."
"Không vui thì không vui." Kent hầm hừ nói: "Anh mặc kệ, chị ấy muốn anh cưới, anh cưới là được rồi, coi như cưới một vật trang trí, chị ấy có thể ép anh cưới ai, còn có thể ép anh ngủ nơi nào sao?"
Hắn thấy Phó Tình đang cúi đầu, lộ ra vành tai tinh xảo, trên tai đeo một viên trân châu, ánh đèn ấm áp trong phòng rủ xuống làm trân châu in bóng mờ trên cổ, làm nổi bật lên cần cổ trắng như tuyết. Kent liền ngậm lỗ tai cô ta, lẩm bẩm nói: "Yên tâm, ở trong lòng anh, phu nhân mới là Vương phi duy nhất."
Trong cổ họng Phó Tình tràn ra tiếng rên rỉ yếu ớt, đứt quãng nói: "Ừm, em tin tưởng...... Đại nhân."
Chỉ là ở chỗ Kent không nhìn thấy, cô ta hung hăng nắm chặt nắm tay.
Thời gian trôi qua cực nhanh, những ngày hạ nắng gắt vừa đi, mùa thu đã chậm rãi tới, thành Kasai có lễ mừng ba ngày liên tiếp, bá tánh đều biết, con gái của thành chủ, tiểu thư Lily, sắp khởi hành đi Vương đô.
Một đêm trước khi xuất phát, Thu Vãn đã ngủ say.
Một bóng dáng nho nhỏ từ bên cạnh cô bò dậy, lại sờ soạng dưới gối nửa ngày, rón ra rón rén mà ra khỏi lều trại.
Chờ đến khi đội ngũ của tiểu thư Lily khởi hành, tại một góc nào đó của thành Kasai bỗng xuất hiện một khối thi thể của thiếu niên. Thiếu niên có một đầu tóc đỏ, hai tay đều bị chặt đứt một cách tàn nhẫn, trước ngực hắn có một vết thương sâu hoắm, như là bị vũ khí sắc bén thọc qua, máu tươi bắn đầy đất......
*******
Tàu thành Kasai bay được bảy tám ngày, Lily rốt cuộc cũng tới Vương đô.
Nữ hoàng lấy lễ nghi cao quý tiếp đón vị vương phi tương lai của thân vương Kent, một tuần sau, hoàng cung tổ chức tiệc cưới long trọng, cùng ngày, Lily cũng mang theo người hầu của cô dọn vào phủ đệ của thân vương Kent.
Lúc này, Lily mặc áo cưới đẹp đẽ quý giá, đứng ngồi không yên trong phòng cưới, "Aisha, cô nói Kent đêm nay sẽ đến nơi này sao?"
Thị nữ mang lụa mỏng đứng bên cạnh cung kính đáp: "Hắn nhất định sẽ đến, nếu hắn không đến, vị hoàng tử phi kia cũng sẽ khuyên hắn tới, nếu không một khi lửa giận của Nữ Hoàng giáng xuống, người đầu tiên xui xẻo chính là cô ta"".
Aisha là tên giả của Thu Vãn, cô thân là con cháu của nhà họ Cổ, lo lắng tên đã bị Trùng tộc biết được, để ngừa vạn nhất, từ khi tiến vào thành Kasai cô vẫn luôn dùng tên này.
""Nhưng nếu như nhờ đến sự hảo tâm của cô ta, tựa như, tựa như......" Tựa như đêm tân hôn của cô, đều là do cô ta bố thí cho.
"Vương phi không cần lo lắng, chốc lát thân vương Kent lại đây, ngài chỉ cần làm tốt những gì chúng ta đã nói trước đó là được."
Lily ngây thơ gật đầu, trước đó Aisha nói với cô, vị hoàng tử phi kia rất có thể sẽ dùng kế phá hư đêm tân hôn của cô, việc cô phải làm, là khiến Kent ở lại nơi này, không đi nơi khác.
Một lát sau, Lily lại nói: "Nhưng tiện nhân kia đã mang thai, một Nhân tộc hạ tiện như cô ta, có tư cách gì mà sinh con cho Kent? Cũng không biết sinh ra yêu ma quỷ quái gì nữa!"
Thu Vãn không hé răng, cô cũng là tới Vương đô mới biết được Phó Tình mang thai, thầm nghĩ không biết tâm tình Louis hiện tại thế nào, có lẽ, cô nên mau chóng tìm cơ hội gặp mặt đối phương.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng động vang lên, Thu Vãn rùng mình hồi thần, hơn phân nửa là Kent tới.
Quả nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, trên mặt Kent đỏ ửng, say khướt tiến vào, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lily đứng cạnh giường lớn, hàng mày anh tuấn khẽ nhíu, không nói gì.
Thu Vãn thấy thế liền cho Lily một ánh mắt cổ vũ, nhẹ nhàng nhấc chân đi ra ngoài, giúp bọn họ đóng cửa lại.
Cô không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì, chỉ mong Lily có thể theo kế hoạch lúc trước giữ chân Kent lại, cũng hy vọng biện pháp của cô có tác dụng. Kỳ thật, cô có hiểu cung đấu trạch đấu đâu? Nếu cô am hiểu nhân tâm thì năm đó cũng sẽ không bị người khác lừa, rơi vào kết cục uổng mạng như thế. Chẳng qua loại tình huống của Lily hiện tại, trong sách xuyên nhanh chỗ nào cũng có, mà loại vai chính giống Phó Tình lại thường xuyên bị vả mặt trong sách. Cô chỉ là căn
cứ theo tính cách của Lily, Kent, Phó Tình, đối chiếu với những hành vi thường có trong tiểu thuyết, sau đó phỏng đoán bọn họ suy nghĩ cái gì, sẽ làm cái gì, rồi từ đó tìm ra kế sách để ứng đối.
Còn việc có tác dụng hay không, phỏng chừng chỉ có trời mới biết thôi.
Ước chừng qua nửa giờ trôi qua, Kent vẫn chưa ra khỏi phòng, Thu Vãn thoáng nhẹ nhàng thở ra, điều này chứng minh, bước đầu tiên của kế hoạch hẳn là thành công. Cô sợ nhất chính là Lily không khống chế được tính tình của mình, làm Kent tức giận bỏ đi.
Xem ra, Lily nhìn như táo bạo dễ giận, nhưng đối với người mình thích, vẫn là rất có tự chủ cùng kiên nhẫn.
"Không tốt không tốt!" Một thị nữ thất tha thất thểu chạy vào, gân cổ lên hét: "Thân vương đại nhân cứu mạng! Cầu xin đại nhân mau đi gặp Tình phu nhân, bụng cô ấy đang vô cùng đau đớn!"
Trên mặt Thu Vãn xuất hiện đủ loại sắc thái, cô đoán được Phó Tình sẽ đến quấy rối, đoán rất nhiều loại khả năng, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới bị kịch bản trạch đấu này chặn lại.
Dù sao nơi này cũng là vị diện tinh tế, tại sao chiêu số đấu đá của phụ nữ cũng không thay đổi vậy?
Còn không đợi cô có phản ứng, cửa phòng đã bị lực đạo thật mạnh đẩy ra, vẻ mặt Kent nôn nóng hỏi: "Phu nhân bị làm sao?!"
Thị nữ kia hoảng hốt nói: "Đại nhân, ngài vừa đi, phu nhân vẫn luôn đứng ở cửa, không chịu về phòng, cô ấy nói cô ấy muốn nhìn ngài, dù sợ có thể nhìn thấy ngọn đèn tân hôn nhưng ít nhất cũng biết ngài khi nào sẽ ngủ. Không nghĩ tới mới đứng trong chốc lát, sắc mặt phu nhân liền trở nên trắng bệch, ôm bụng kêu đau."
Thu Vãn nhịn không được run run nổi da gà, ngầm trợn trắng mắt, thế này cũng quá giả dối quá buồn nôn rồi, chiêu thức cũ kỹ như vậy, còn có người tin sao?
"Phu nhân cô ấy, sao lại ngốc như vậy!" Kent nện một quyền trên hành lang, Thu Vãn nghĩ một quyền kia hẳn là rất đau a, nếu không sao trên mặt Kent lại run rẩy như vậy?
Chỉ là, chiêu này thật sự có tác dụng với hắn?
Cô lại âm thầm quan sát các đầy tớ xung quanh, kinh ngạc phát hiện vẻ mặt mọi người đều rung động, ngay cả Lily vừa mới tới cửa cũng khó nén được khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã bị lòng ghen ghét và không cam lòng thay thế.
...... Thế này cũng được à?
Rốt cuộc là do cô kiến thức không rộng rãi, hay là do trình độ trạch đấu nơi này vẫn còn thấp a?
Thu Vãn nghĩ đến những trù tính đường đi trước đây vì Lily, bỗng nhiên liền tự tin mười phần.
Chỉ thấy Kent sửa sửa cổ áo, nghiêm mặt nói: "Đi, cùng ta qua chỗ phu nhân."
Nhưng vừa đi được hai bước, liền nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Lily: "Anh dám đi!"
Kent hờ hững quay đầu lại, trong ánh mắt mang theo một tia chán ghét.
Lily mặc một bộ váy lụa màu trắng chỉ vào hắn tức giận mắng: "Kent anh cái đồ khốn kiếp này! Rốt cuộc anh có trái tim không? Em nơi nào có lỗi với anh? Anh lại muốn nhục nhã em như vậy? Vì anh, em rời xa quê hương vạn dặm từ thành Kasai gả tới đây, nhiều người cười nhạo em, nghị luận em, bọn họ đều nói trong lòng anh có người khác, không muốn cưới em, đều đang chờ xem em bị chê cười, nhưng căn bản em không sợ hãi, từ khi em biết em sẽ được gả cho em, trong lòng vẫn luôn chờ mong."
"Chẳng sợ tới Vương đô rồi, em không còn là con gái của thành chủ thành Kasai có một không hai nữa, mà là một Vương phi bị người cười nhạo, em cũng cam tâm tình nguyện! Bởi vì rất nhiều năm trước, từ lần đầu tiên em nhìn thấy hình ảnh anh bên cạnh Nữ Hoàng, em liền biết anh chính là người trong lòng em mơ ước bấy lâu nay"".
Thu Vãn nhịn xuống cảm giác da đầu tê dại, cô gắng tưởng tượng mình thành một cái đầu gỗ.
"Em nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì, cho dù ngày đó vừa đến Vương đô, nghe được tin người phụ nữ khác mang thai con của anh, em cũng nguyện ý tiếp nhận cô ta, bảo vệ cô ta, ai bảo cô ta là người trong lòng anh chứ? Nhưng anh vì sao đến cả hôm nay cũng không chịu cho em? Các người còn có thể lâu lâu dài dài, mà chúng ta, có lẽ cũng chỉ có một đêm này thôi."
"Anh......" Cổ họng của Kent có chút khô khốc, lời thổ lộ của Lily làm hắn hoảng sợ, hắn biết đêm tân hôn để cô một mình trong tân phòng quả thực là vô tình, người khác biết được nhất định sẽ cười nhạo cô, nhưng ban đầu hắn cũng không muốn cưới cô, sao có thể suy xét cảm nhận của cô chứ? Nhưng biểu hiện của Lily lại ngoài dự kiến của hắn, hắn cho rằng cô điêu ngoa kiêu căng, nhưng mà hôm nay tiếp xúc, hắn càng cảm nhận được sự thẳng thắn và nhiệt tình của cô, giờ khắc này, hắn bỗng nhiên có chút do dự.
"Thôi, anh đi đi, anh đi chăm sóc cô ta đi." Lily tinh thần sa sút, trong mắt ẩn chứa từng giọt lệ, rồi lại quật cường mà không cho nó rơi xuống: "Em biết, hết thảy đều là em hy vọng xa vời, ngày mai em sẽ giải thích với Nữ Hoàng, không để ngài ấy tức giận với anh."
"Lily......"
Thu Vãn trộm nhìn thần sắc của Kent, trong lòng biết những lời này của Lily đối với hắn sinh ra ảnh hưởng nhất định, không khỏi trầm trồ khen ngợi Lily một phen. Lời này nửa thật nửa giả, tự sân tự oán, là các cô thương lượng với nhau ngay từ đầu. Thu Vãn căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, phỏng đoán Phó Tình là phong cách ôn nhu dịu dàng, chênh lệch rất lớn với tính cách của Lily, cho dù miễn cưỡng học theo, cũng chỉ đơn thuần là bắt chước. Cô đơn giản tìm lối tắt giúp Lily, lại vẽ ra thật nhiều con đường, kiều man* không quên yếu thế, bá đạo không quên săn sóc, tóm lại thời khắc đều khiến cho Kent cảm nhận được tình yêu tràn đầy cùng lửa nóng của Lily, đem Kent chậm rãi hòa tan.
[*] Kiều man: -kiều: yêu kiều, mềm mại | -man: dã man, thô bạo, ngang ngược"Đại nhân, đi nhanh đi, phu nhân còn đang chờ ngài."
Thị nữ của Phó Tình thấy Kent dừng bước, vội lên tiếng thúc giục, Thu Vãn thấy thế, liền biết đã đến lúc cô lên sân khấu rồi.
Cô ho nhẹ một tiếng, làm bộ làm tịch tiến lên một bước, nói ra những lời giáo huấn kinh điển: "Vị phu nhân kia bụng đau, cô chạy tới kêu đại nhân làm gì, đại nhân cũng không biết chữa bệnh, sao cô không đi kêu bác sĩ?"
"......"
- --------