cuộc sống luôn giỏi đưa người ta vào con đường cùng
… …
\- Cô còn định lay nhay đến bao giờ ? Tuần này mà không thanh toán xong tiền nhà thì cút xéo giùm cái đi !!
Không gian có chút im ắng vang lên giọng người đàn bà chanh chua đang mắng xói xỉa vào cô gái trước mặt
vài người đi ngang tò mò đưa ánh mắt thị phi chiếu vào bọn họ cũng chẳng nói gì..
Tuyết Ly có chút quen thuộc chỉ cúi đầu mà lễ phép dạ vâng..
Bà ta chửi đã rồi không thèm để ý gì cho thêm vài lời cảnh cáo rồi vội rời đi
…
Cô có chút mệt mỏi day trán đau nhức mà ngồi gục thẳng xuống bậc thềm thở ra
lúc trước có học bổng của trường học tệ gì cũng chống đỡ nổi..
bây giờ thì
cái gì cũng không còn..
kể cả chỗ làm thêm ở quán nước cạnh trường cũng bị tụi thiếu gia đó bày trò..
cô thật sự không hiểu mình làm nên tội nghiệt gì nữa..
bọn họ chơi chưa đủ ư ?
…
Tuyết Ly ngước đầu lên trời nhìn vài ảnh mây trắng xóa vi vu trong thật thanh thản mà chút chút nhẹ lòng, tay xoa xoa lấy bụng rỗng có chút đau buốt vào nhìn đống sách trong nhà có chút khó khăn..
day dứt mà xếp lại..
đem bán
ngoài bọn chúng ra..
cô chẳng còn gì cả !
…
Đứng trước dang hàng đồ cũ trước mặt, sách trong tay cô lại thêm vài phần chắc chẳng buông ra..
Tuyết Ly nhìn một hồi chẳng biết làm sao thì thấy một gia đình từ hiệu sách bước ra đầy vui vẻ
\- Cha ơi, cuốn sách này đẹp quá đi !
Cha đứa bé cưng chiều xoa đầu nhóc nhỏ đầy vui vẻ nói
\- Con thích là được, mai mốt thích gì cứ nói mẹ mua cho con..
cha đi làm vài tháng về lại dắt cả nhà đi chơi được không?!
Cả hai mẹ con đều cười hạnh phúc từng bước đi xa..
đến khi khuất bóng rồi Tuyết Ly mới hồi thần đôi chút..
trong đầu vẫn còn lảng vảng lời nói ban nãy
con thích là được..
con thích là được..
…
không hiểu sao đôi mắt cô có chút ứ đọng..
con ngươi co lại chẳng chịu nổi đau lòng..
ha..
chắc đói đến sảng rồi !
Tuyết Ly cười..
nụ cười có chút chua chát mà cất bước đi vào trong, cô cầm lấy vài trăm ngàn trên tay mà nặng nề dời bước..
phải tìm việc làm thôi !
…
Cô soạn vài bằng cấp mấy năm trước mà làm hồ sơ xin việc, trên tay gặm vội ổ bánh mì không lạt lẽo mà nuốt xuống rồi đi lông bông khắp mấy tiệm có chút tiếng tăm bên thị thành chật chội mà xin việc
cố một hồi cuối cùng cũng được một nhà