Mẹ ơi, Giai Hy giật mình nhìn đôi bàn tay nắm chặt lấy chân mình. Tên điên này muốn diễn vai xác chết sống lại hay gì vậy chứ.
" Đồ nhi, con đinh đi đâu nữa? " Bò từ mặt đất đứng lên, chỉnh trang lại trang phục cùng đầu tóc, Nhan Kính nắm chặt tay cô không buông.
Đối tượng công lược chờ đợi suốt mấy năm, không thể để vụt mất lần nữa.
" Buông ta ra. " Cô nhíu mày muốn thoát khỏi tay Nhan Kính.
" Vi sư không buông, con muốn đi đâu thì phải để ta đi cùng. Nếu không vi sư liền chết ở đây cho con xem. " Nhan Kính ưỡn ngực bất khuất, khuôn mặt trước giờ luôn lạnh lùng lúc này lại cố làm vẻ cương liệt trông liền có chút khôi hài.
" Vậy thì cứ chết đi. Ta đảm bảo sẽ hoàn thành bổn phận mà tìm một nơi thảo nguyên tươi mát xinh đẹp chôn người ở đó. " Không chút mảy may quan tâm, Giai Hy gạt tay hắn ra để rời đi.
Khựng, thân thể cô bỗng cứng ngắc, không thể nhúc nhích thêm bất cứ bước nào nữa.
Chuyện gì vậy?
Trong đầu Giai Hy đầy dấu chấm hỏi bay vòng vòng.
" Đồ nhi, là con ép vi sư phải làm điều này đó. " Nhan Kính đi đến cầm lấy tóc cô nhẹ nhàng hôn. Đôi mắt nham hiểm quan sát cô như lão hổ quan sát con mồi trước khi làm thịt.
Nà ní, hệ thống, chuyện gì đang xảy ra? Tên sư phụ hờ này của ta có vấn đề gì rồi?
[ Nợ đào hoa, kí chủ phải tự giải quyết lấy nha. ] Để lại đúng một câu, hệ thống vừa ngoi lên lại lặn mất tăm.
Giai hy trợn tròn mắt tức giận. Nợ đào hoa gì? Tại sao ta phải giải quyết chứ!
" Đồ nhi, con xem. Vi sư đã liên kết thân thể hai chúng ta lại với nhau rồi đó, từ giờ hai ta sẽ không bao giờ cách xa nhau quá 20m đâu. " Cười đến vô cùng vui vẻ, Nhan Kính bế bổng cô lên theo kiểu công chúa.
" Từ giờ con muốn đi đâu, vi sư liền theo con đến đó. "
Buông ta ra. Ngươi dám liên kết thân thể ngọc ngà của ta sao. Ai cần ngươi đi theo....
Trong đầu cô có vô vàn suy nghĩ nhưng cuối cùng cũng chẳng nói ra.
Cứ để hắn đi theo như vậy cũng được, biết đâu với thân phận của hắn sẽ giúp ích cho việc
mình điều ra chân tướng Vệ Gia bị thảm sát năm đó.
- -
3 ngày sau, đôi nam nữ tuấn nam tuấn mĩ đi dạo trên đường, thiếu nữ cầm trên tay một xiên kẹo hồ lô đưa đến gần miệng người nam nhân. Khung cảnh mĩ miều nên thơ nếu như không nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ.
" Cái này vừa dính bụi rồi, ngươi ăn đi. " Giai Hy cầm xiên hồ lô ngào đường đưa tới miệng Nhan Kính.
" Ta dù sao cũng là vi sư của con đó, con không hiếu kính còn bắt ta phải ăn đồ như thế này. "
" Lúc đầu là ngươi tự muốn theo, giờ lại không chịu ăn đồ ta đưa. Ngươi đây là muốn làm gì. "
Gr - grao ( Nhân loại, mau đuổi tên xấu xí này đi. Suốt ngày tranh thịt với ta.)
Hổ trắng biến thành hàng dạng của linh thú thông thường nên không nhiều ngươi để ý lắm. Lúc này nó ngao ngao kêu lên muốn đem đuổi Nhan Kính đi.
" Im miệng, nếu không liền cắt khẩu phần của ngươi. " Đe dọa cho hổ trắng im lặng, cô bước đến chỗ Nhan Kính.
" Không ăn cũng được, giải trừ liên kết giữa ta và ngươi đi. "
Từ ngày có cái liên kết này, những ngày trôi qua quả thật là địa ngục, không gian đều bị phong tỏa trong bán kính 20m, không thể tự do đi đến những nơi mình muốn được.
Mà lúc đầu ý định đem hắn ta đi để tiện cho việc điều tra vụ thảm sát. Thế nhưng rốt cuộc lại bị cấm, hơn nữa hắn còn dùng khả năng của mối liên kết đó mà nắm rõ toàn bộ hành vi của mình. Đúng là lão cáo già lưu manh vô liêm sỉ.
Rủa Nhan Kính trong lòng, cô nhìn hắn với mong muốn bỗng dưng hắn ta nổi hứng mà đem liên kết giải trừ. Nhưng đời không như là mơ, đáp lại cô là việc Nhan Kính cầm xiên hồ lô kia ăn sạch sẽ, thỉnh thoảng còn thuận vào thanh xiên đi xuống mà nhẹ nhàng liếm bàn tay của cô.
" Vi sư ăn xong rồi. Có thưởng gì không? " Cầm xiên hồ lô trống không giơ trước mặt Giai Hy, Nhan Kính tựa như biểu hiện tựa như chó chó nhỏ chờ đợi chủ nhân khen.