"Đường Dao!"
Cố Trạch Khải rống lên, muốn ngăn cô ta lại.
"Chú để cô ta nói.
"
Cố Kim Triều lạnh lùng liếc nhìn, khóe môi mím thành một đường thẳng tắp.
Dưới sự uy hiếp của chú nhỏ, Cố Trạch Khải không dám hé răng.
Gương mặt Đường Tuế căng chặt, trong lòng lo lắng vô cùng.
Làm sao bây giờ?
Nhưng mà cô có thể giảo biện, dù sao cũng sẽ không bị vạch trần.
Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều chỉ còn 10, hiện tại anh còn thích cô như thế, chắc chắn sẽ tin tưởng cô.
Đường Dao cười mỉa mai, hơi nhướng mày nhìn Đường Tuế.
"Đường Tuế, có phải cô đang rất sợ không.
"
Đường Tuế chớp mắt, duỗi tay kéo ống tay áo Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều nhận ra Đường Tuế sợ hãi, anh đảo mắt nhìn Đường Dao, thấy vẻ mặt cô ta dữ tợn, rất hiển nhiên là bộ dạng như quỷ của cô ta dọa Đường Tuế sợ hãi.
"Lập tức cút đi.
"
Cố Kim Triều lạnh giọng nói, ôm bả vai Đường Tuế đi vào trong biệt thự.
"Cố Kim Triều, anh mất trí nhớ là do Đường Tuế làm đấy, hôm đó! Cố Trạch Khải bảo Đường Tuế làm.
"
Đường Dao thấy Cố Kim Triều rời đi không ngoảnh đầu lại, cô ta rất sợ cơ hội này sẽ biến mất.
Dù sao, hôm nay rời khỏi cái biệt thự này, chỉ sợ sau này cô ta rất khó để có thể trở lại đây.
Đường Dao lớn tiếng nói xong, chờ Cố Kim Triều nổi trận lôi đình.
Hừ, tốt nhất là trực tiếp đuổi Đường Tuế ra khỏi nhà luôn.
Chỉ là, cô ta chờ rồi lại chờ.
Cũng không thấy Cố Kim Triều có hành động nào khác.
Đường Dao nhíu mày, tưởng Cố Kim Triều không nghe thấy, lớn tiếng hô to.
"Anh điếc sao?"
"Tôi nói là, chuyện anh mất trí nhớ không phải trùng hợp, tất cả đều do Đường Tuế làm.
"
"Xì, chắc anh chưa từng ngờ tới nhỉ? Người con gái mình yêu thương lại chính là kẻ làm anh tổn thương?"
“Ngu xuẩn!”
Đường Dao đầu đầy chấm hỏi?
Cố Kim Triều có phải bị bệnh không, chuyện này mà cũng nhẫn nhịn được.
"Ha! "
Ngay lúc này, Đường Dao lại nghe thấy Cố Trạch Khải bên cạnh cười lạnh một tiếng.
"Trạch Khải.
"
Lửa giận trong lòng tiêu tán đi, lúc này, Đường Dao mới bất giác hoảng hốt.
Cô ta vừa đưa tay ra