Ước chừng đã nhiều năm không thấy ánh mặt trời, làn da hắn nhợt nhạt bệnh tật, tuy rằng có chút suy nhược, nhưng vẫn có thể thấy được đường nét rõ ràng.
Nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy hàng mi cong dài.
Sống mũi cao cùng đôi môi mỏng không chút huyết sắc.
Nhưng dù vậy thì đây vẫn là một nam nhân anh tuấn.
Luân Hồi Kính lập tức cho cô biết cốt truyện.
Đường Tuế, quý phi triều đại nhà Chu.
Nói là quý phi, thực chất cũng chỉ là bù nhìn.
Thừa tướng Đại Chu, Đường Duy An, có hai cô con gái, trưởng nữ Đường Tuế dung mạo tuyệt sắc không ai bì kịp, do chính thất sinh ra.
Tuy nhiên, sau khi sinh Đường Tuế thì chính thất qua đời.
Hai năm sau, Đường Duy An kết hôn với thứ thê Vương thị, cùng năm đó, Vương thị vì chăm sóc Đường Tuế mệt nhọc nên trở dạ sinh non, sinh ra một cô con gái tên Đường Mặc Nhi.
Mười năm sau, kinh thành truyền tin nhau, Đường gia có hai cô con gái.
Trưởng nữ dung mạo dung tục, như bùn trên đất, thứ nữ dung mạo thanh tú, tài hoa hơn người.
Ngoài ra, sau khi hoàng đế lâm bệnh nặng thì Đường Duy An nắm giữ đại quyền.
Đường gia như thêm dầu vào lửa, thêm hoa trên gấm.
Nhất thời, không ai bì kịp.
Tuy nhiên, trong hậu cung của hoàng đế vẫn chưa có hoàng hậu, hoàng đế đề nghị để nữ nhi Đường gia nhập cung làm hoàng hậu.
Chuyện cực kỳ vinh dự như vậy hẳn nên thuộc về Đường Mặc Nhi.
Nhưng không biết vì sao, vài năm trước hoàng đế mắc một căn bệnh nghiêm trọng không ai biết tên, từ đó đến nay, còn sống cũng chỉ như kéo dài hơi tàn.
Hơn nữa, Đường Mặc Nhi vào lễ thất tịch vừa gặp đã thương Triệu Vương.
Trong âm thầm, cả gia tộc đã bắt đầu lập âm mưu, để Triệu Vương thuận lợi lấy được hoàng vị.
Mặc Nhi nhà họ, nhất định phải có được thứ tốt nhất.
Thế nhưng vị kia trong cung lại đột nhiên muốn người, Đường gia bàn bạc, cuối cùng quyết định tống Đường Tuế sang.
Còn khiêm tốn không đòi hỏi ngôi vị hoàng hậu, chỉ cần phong cho nàng một tước vị là được.
Nhưng thật ra, là Đường Mặc Nhi không muốn để Đường Tuế làm hoàng hậu.
Đường Tuế được phong