Cấm Vệ Quân nhất đẳng nhìn những cung nữ này, đúng như lời Quý phi nương nương nói, dĩ hạ phạm thượng.
“Bắt bọn họ lại cho ta.
”
Đường Tuế nghiêm mặt lại, phất ống tay áo lên, đôi mắt to ngấn nước cũng thoáng lên sự lạnh lẽo.
Vài tên Cấm Vệ Quân nhanh chóng lao tới, bắt lấy những cung nữ kia.
Đám cung nữ hoàn toàn bị áp chế.
Lúc này người dẫn đầu lập tức tức giận, vô cùng căm hận nhìn Đường Tuế.
“Ngươi đối xử với chúng ta như vậy, phu nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi.
”
Trước đây, khi Đường Tuế hơi có lòng chống đối, bọn họ chỉ cần nhắc tới phu nhân, là Đường Tuế sẽ bị dọa khiếp.
Nhưng hôm nay lại không có chút tác dụng nào với Đường Tuế cả.
“Lôi tất cả bọn họ ra ngoài, đánh chết.
”
Đường Tuế vung ống tay áo lên.
“Vâng.
”
Cấm Vệ Quân cũng không có phản đối gì, dù sao thì chuyện chủ tử muốn xử chết nô tài cũng là đạo lý hiển nhiên, huống chi còn là loại nô tài không biết tốt xấu này.
Tội càng đáng muôn chết.
Những cung nữ nhìn thấy vẻ mặt dứt khoát của Đường Tuế, giờ mới cảm thấy sợ hãi.
“Nương nương, xin tha mạng!”
Từng người một sẵn sàng cúi thấp cái đầu cao quý của mình xuống, thỉnh tội với Đường Tuế.
Đường Tuế còn lâu không để ý đến bọn họ, nàng xoay người đi, để Cấm Vệ Quân kéo bọn họ xuống.
Ngay sau đó, bên ngoài chỉ còn lại tiếng bị đánh và… tiếng gào khóc.
Không lâu sau, tiếng gào khóc cũng dần biến mất.
Đường Tuế ngồi xuống ghế, cũng không cảm thấy bọn họ đáng thương.
Từ nhỏ, nguyên chủ đã bị những người này bắt làm nô dịch, tuy nói nàng là con vợ cả, là đại tiểu thư, nhưng cuộc sống của nàng còn chẳng bằng máy nha đầu thô tục.
“Ục ục…”
Bụng nàng bắt đầu kêu lên.
“Người đâu.
”
Đường Tuế hắng giọng, giọng nói mềm mại ngọt ngào, không còn chút uy nghiêm nào.
Một hàng cung nữ nhanh chóng tiến vào.
Có lẽ là vì bị mấy ả cung nữ kia tác động, nên bọn nô tỳ đều hơi bất kính với nguyên chủ.
Giờ đây Đường Tuế cho người đánh chết những người đó, chính là giết gà dọa khỉ.
Sau khi đi