Ăn uống no say xong, Đường Tuế ung dung lau miệng rồi mới phất tay lên một cái, sai cung nữ lui xuống cho Vương thị vào đây.
Rất nhanh sau đó, Vương thị mặt mày xanh lét đi vào.
"Đường Tuế, ngươi có mặt mũi quá nhỉ?"
Vương thị vừa tiến vào đã chửi ầm lên.
Trước kia, bà ta tiến vào hậu cung này như chốn không người, không khác gì hậu viện nhà mình.
Hôm nay, Đường Tuế vậy mà bắt bà ta chờ.
Thật đúng là ăn gan hùm mật gấu.
“Vương thị!”
Đường Tuế đập mạnh tay lên bàn.
Vương thị bị uy nghiêm của nàng dọa cho choáng váng, nhưng một giây sau bà ta lại cảm thấy, mạng chó của Hoàng Thượng kia cũng không biết còn sống được bao lâu, đến lúc đó, Đường Tuế cũng bị tuẫn táng.
Thế mà nàng còn dám ở đây lớn tiếng với bà ta.
"Đường Tuế, ta hỏi ngươi, sao ngươi dám đánh chết người của ta, những người này đều là người ta dùng để giám sát mọi việc trong hoàng cung.
Sao ngươi dám đánh chết bọn họ, tiện nha đầu.
"
Vương thị nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng nhớ đến những lời Mặc Nhi nói với bà ta.
Lỡ như Đường Tuế chó cùng rứt giậu, bọn họ cũng không còn cách nào.
Cho nên ngay từ đầu, bà ta phải ra oai làm nàng sợ đã, sau đó muốn làm gì thì làm.
Nghĩ đến đây, Vương thị lại nhìn Đường Tuế.
Thấy nàng vẫn ngồi kia không nói nửa lời.
Thì thầm nghĩ, nữ nhi ngoan của bà ta quả nhiên đã đúng, trước mắt Đường Tuế đã bị bà ta uy hiếp rồi, rất nhanh sẽ làm theo mệnh lệnh của bà ta.
Bà ta vỗ tay, mấy nữ tử cao lớn vạm vỡ nhanh chóng từ bên ngoài bước vào, trên người đã thay trang phục nữ hầu trong cung.
"Vì nương sợ ngươi trong cung chỉ có một thân một mình nên đã đặc biệt đem đến mấy người cho ngươi.
"
Đường Tuế không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Vương thị.
Vương thị thấy vậy, cho rằng Đường Tuế đang sợ hãi nên bà ta lập tức đắc ý.
Bà ta mỉm cười rồi đi về phía Đường Tuế.
"Tuế Tuế à, chỉ cần Đường gia chúng ta đồng lòng, vặn ngã tên cẩu hoàng