Đường Tuế đang vui vẻ uống sữa chua thì Luân Hồi Kính đột nhiên nói.
“Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, mời thực hiện nhiệm vụ, nếu không sẽ bị điện giật.
”
Nghe vậy, Đường Tuế ngây như phỗng.
Gì cơ?
Lần đút vừa rồi không tính á?
“Chẳng lẽ phải đút cơm mới được?”
Đường Tuế hỏi.
Luân Hồi Kính: Đúng rồi.
Hai tay Đường Tuế đang cầm sữa chua, có chút tuyệt vọng.
Sao mình lại hồ đồ mà ăn cay vậy chứ, uổng công rồi, nhiệm vụ mà còn móc chữ nữa chứ.
“Tống Tinh Dã, tôi muốn ăn cơm, anh lấy giúp tôi.
”
Đường Tuế ngẩng đầu lên, cười ngu, rồi lập tức nhìn chằm chằm Tống Tinh Dã.
"Cơm trắng?"
Tống Tinh Dã không rõ nguyên nhân, cũng không biết Đường Tuế muốn giở trò gì.
“Ừm! Cơm trắng ấy!”
Đường Tuế gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng long lanh nhìn Tống Tinh Dã.
Tống Tinh Dã khẽ dao động vì ánh mắt của cô.
Thấy môi cô còn tèm lem sữa chua anh định lấy khăn giấy lau đi cho cô theo bản năng.
Tống Tinh Dã cảm thấy lòng mình như bị chạm vào.
Nhận ra suy nghĩ nội tâm của mình, vẻ mặt Tống Tinh Dã mang theo sự căm ghét.
Anh nhíu mày, bắt đầu xới cho cô một chén cơm lớn.
Rất nhanh, cơm được đưa đến.
Đường Tuế đờ đẫn nhìn cái chén lớn, con ngươi trong suốt nhìn Tống Tinh Dã.
“Anh đút tôi ăn đi.
”
Tống Tinh Dã không hiểu nổi.
Nhưng vẫn đứng lên rồi ngồi cạnh Đường Tuế, cầm muỗng múc một muỗng cơm đưa đến bên môi Đường Tuế.
Đường Tuế ăn.
Một muỗng lại một muỗng, cơm trắng không có vị gì.
Đường Tuế thấy mình đã ăn hơn nửa chén mà Luân Hồi Kính vẫn không nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.
Tống Tinh Dã đút.
Đường Tuế máy móc ăn.
Cơm đã cạn đáy Đường Tuế mới nghe được thông báo nhiệm vụ hoàn thành của Luân Hồi Kính.
Cô vươn tay sờ cái bụng nhỏ đã căng phồng của mình, khóc thút thít nhìn Tống Tinh Dã: “Tống Tinh Dã, tôi đau bụng.
”
Cuối cùng, Đường Tuế được Tống Tinh Dã ôm về.
Đường Tuế uống thuốc tiêu hóa, lầm bà lầm bầm nằm trên giường.
Đôi tay mềm mại sờ sờ