Con ngu này không biết thông minh từ khi nào.
Đường Mặc Nhi thầm mắng Đường Tuế vài câu.
Tiện tì này hỏi như vậy là hoàn toàn đặt nàng ta lên đầu ngọn lửa.
Nếu nàng ta nói mẫu thân còn chưa khỏe, nàng ta lại tới tham gia yến hội, chẳng phải sẽ bị mọi người mắng chết sao.
Nếu nàng ta nói mẫu thân không sao, vậy thì Đường Tuế ngồi đây ăn uống đương nhiên cũng chẳng sao.
Nhưng!!!
Nàng ta không thể nói bậy trong cục diện này được.
Chỉ cần nói sai một câu, nàng ta có thể vạn kiếp bất phục.
Mọi chuyện đều có thể nhẫn nhịn, chờ đến khi việc lớn của Triệu Vương thành công, nàng ta tuyệt đối không bỏ qua cho Đường Tuế.
Vậy là, Đường Mặc Nhi đứng lên, bước từng bước nhỏ đi tới.
"Nương ta gần đây đúng là không còn gì đáng ngại.
"
Đường Mặc Nhi vừa thốt ra lời này, Minh Châu quận chúa vừa tìm Đường Tuế sinh sự lập tức không còn chút mặt mũi nào.
Là chính nàng ta tự tìm tới Đường Tuế kiếm chuyện.
Bây giờ còn bị Đường Mặc Nhi vả mặt, quả thực là!
Minh Châu quận chúa nghiến răng, ánh mắt chứa đầy lửa giận.
"Đường Mặc Nhi.
"
"Quận chúa.
"
Đường Mặc Nhi sợ tới mức run bật lên, lùi lại vài bước, sợ hãi lắc đầu.
"Được rồi, Minh Châu.
"
Trưởng công chúa nhìn tình huống trước mắt một cái liền hiểu rõ.
Nữ nhi ngốc của bà bị kẻ khác lợi dụng.
"Ta thấy tiệc còn chưa bắt đầu mà ngươi đã hơi say rồi, mau lui xuống cho ta.
"
Minh Châu quận chúa tức không chịu nổi, còn muốn ở đây giải thích thêm vài câu.
Cuối cùng bị trưởng công chúa gọi người kéo xuống.
Chờ đến khi Minh Châu quận chúa đi, lúc này trưởng công chúa mới cười cười nhìn Đường Tuế.
"Mong nương nương đừng trách móc.
"
Đường Tuế lắc đầu: “Không có việc gì.
”
Rồi tiếp tục cầm điểm tâm trong tay lên, nghiêm túc ăn.
Nàng rất thích ăn.
Đường Tuế ăn xong lại liếm môi.
Trưởng công chúa nhìn Đường Tuế như thế, nhất thời cũng không đoán được nàng đang suy nghĩ gì.
Quý phi này thế mà cũng có chút tài năng.
Ngay cả bà cũng nhìn không thấu.
Bên kia, Đường Mặc Nhi cũng cúi đầu lui về.
Chỉ là lúc này không còn ai đứng bên cạnh nàng ta nữa.
Rất nhiều quý nữ nhìn