Bầu trời này có lẽ sắp đổi rồi.
Trước đây đều là Đường gia độc đoán.
Về sau có lẽ sẽ không còn tình trạng này nữa.
"Mặc Nhi.
"
Triệu Vương đứng đằng sau Đường Mặc Nhi, lạnh lùng gọi nàng ta.
Đường Mặc Nhi đáp lại, rồi run rẩy ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn Triệu Vương.
"Chuyện lần này là do ngươi dựng nên.
"
Lời này của Triệu Vương không phải đang hỏi mà là khẳng định.
Đường Mặc Nhi không lên tiếng, ánh mắt lúc này của Triệu Vương rất lạnh lùng đáng sợ, khác hoàn toàn với bộ dáng đối xử ôn nhu dịu dàng trước đây.
"Vừa rồi, lúc trên yến hội, tự nhiên ngươi đi trêu chọc Đường Tuế, vốn đang êm đẹp lại để cho Đường Tuế chiếm được chỗ tốt, những người mà ta muốn mượn sức lại bắt đầu tránh né ta.
"
"Hiện tại ngươi lại gây ra chuyện này, ngươi cảm thấy Đế Huyền không phát hiện ra sao?"
Triệu Vương lạnh lùng liếc Đường Mặc Nhi, trầm giọng hỏi.
Đường Mặc Nhi nhìn thấy ánh mắt của hắn ta, bất giác rùng mình.
"Ta, ta chỉ là! "
"Ngươi câm miệng đi, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi thành thật một chút cho ta! Tự quản mình cho tốt đi, đừng gây thêm phiền toái cho ta, nếu không! "
Triệu Vương không nói hết, có điều hắn ta cảm thấy có lẽ Đường Mặc Nhi đã tự hiểu rõ rồi.
Hắn lạnh lùng liếc Đường Mặc Nhi một cái, xoay người rời đi.
Mọi người đều rời đi hết, Đường Mặc Nhi tự ôm chặt lấy cơ thể mình, cả người trượt xuống, ngã nhào xuống đất.
Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn bãi máu Tô Tấn An hộc ra cách đó không xa, hoảng sợ không thôi.
Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào, nội dung cốt truyện hoàn toàn khác với những gì nàng ta biết.
Rõ ràng nàng ta đã xuyên qua, nàng ta chính là nữ chính mà.
Tại sao, lại xảy ra chuyện này?
!
Đường Tuế ngồi trên xe ngựa, trong tay ôm hai chiếc hộp tinh xảo.
Thứ này do trưởng công chúa nhét vào tay nàng lúc nàng sắp rời đi.
Cái đầu không ngừng lắc qua lắc lại, nhưng cái hộp trong tay vẫn được nàng ôm cẩn thận.
Đế Huyền