Quý phi nương nương không có chuyện gì!
Hoàng thượng hẳn là sẽ không tức giận đâu!
Hu hu hu, bọn họ vẫn còn sợ lắm!
Đế Huyền nhìn bọn họ một lượt, lại nhìn sang bên cạnh, thấy Đường Tuế sắc mặt hồng hào.
Hình như không sao thật.
Đế Huyền phất tay, sai người đem cái chủy thủ kia đến.
Viện sử nhận lấy, chỉ liếc qua một cái đã cực kỳ hoảng sợ.
"Đây chính là độc của chim quyên, một khi gặp máu, thì một giọt cũng có thể lấy mạng người, có thật là vật này đã cắt vào mu bàn tay của nương nương không?"
Viện sử có chút hoảng hốt, nhìn chủy thủ có độc trong tay, lại nhìn Đường Tuế đang dương dương tự đắc ngồi ở trên nhuyễn tháp.
Lẽ nào là vậy?
Thật sự quá đáng sợ rồi.
"Ngươi cho rằng trẫm đang lừa ngươi?"
Giọng Đế Huyền đột nhiên trầm xuống, làm viện sử sợ tới mức không dám hé răng.
Trong lòng lại càng thấp thỏm không yên.
Nếu đúng là như vậy, thì thật khó giải thích.
Nếu có, thì có lẽ là do nương nương chính là phúc tinh!
Dù sao trước đó hoàng thượng còn đang thoi thóp, bởi vì bệnh tình mà tính tình cực kỳ gắt gỏng, khó khống chế được.
Nhưng sau khi có nương nương bên cạnh, bệnh tình của hoàng thượng cũng nhanh chóng biến mất, tính tình cũng tốt lên rất nhiều.
"Được rồi, các ngươi đều lui xuống hết đi! Ồn ào chết đi được, mau cút ra ngoài cho trẫm!"
Đế Huyền tính tình tốt tức giận lên tiếng.
“Rõ!"
Viện sử cung kính trả lời rồi ảo não dẫn mọi người lui xuống.
Khi mọi người đã đi hết, lúc này Đế Huyền mới đi đến, ngồi xuống bên cạnh Đường Tuế, xoa bàn tay nhỏ của nàng.
Giọng điệu cưng chiều tự nhiên: "Tuế Tuế, nàng còn đau không?"
"Ta không đau, hoàng thượng.
"
Đường Tuế có chút bất lực.
Sao lại không tin nàng chút nào vậy.
"Chắc nàng đã đói lắm rồi! Hôm nay nàng bị thương, phải bồi bổ.
"
Đế Huyền đột nhiên đứng dậy, hét ra ngoài một tiếng.
"Phùng Đức Trung, chuẩn bị đồ ăn.
"
Trong lúc chờ đồ ăn, Đế Huyền cẩn thận từng li từng tí ôm Đường Tuế vào lòng, sợ chạm vào vết thương.
Đường Tuế:!
"Hoàng thượng, trải