Trái tim Đường Tuế lộp bộp vài cái.
Đúng rồi, Lục Cảnh Ngôn là khách quen của quán này, chắc chắn anh sẽ nhớ kỹ mấy người phục vụ hay lui tới.
Vừa rồi do ánh đèn trong phòng lờ mờ, anh không để ý cô lạ mặt.
Bây giờ đèn đã được cô mở lên.
Vậy!
"Lục tiên sinh, tôi mới tới.
"
Bên môi Đường Tuế mang ý cười trong suốt, giọng nói mềm nhũn, giống như vừa ăn kẹo bông gòn.
"Người mới.
"
Tầm mắt sắc bén của Lục Cảnh Ngôn quét qua người Đường Tuế.
Dường như không muốn nhiều lời với Đường Tuế, anh cau mày.
"Lục tiên sinh, anh không ăn thử chút sao?"
Đường Tuế nhẹ giọng hỏi.
Trong lòng cô hơi bất an, nhìn bề ngoài Lục Cảnh Ngôn lịch sự nhã nhặn, nhưng cô cứ cảm thấy, toàn thân anh ẩn chứa một lực lượng nào đó.
"Cút đi.
"
Lục Cảnh Ngôn cảm giác dạ dày co rút đau đớn.
Vì để ăn được bữa cơm này, mấy ngày nay anh đã không uống thuốc.
Lục Cảnh Ngôn ôm bụng, nét mặt cũng dần không kiềm chế nổi.
"Lục tiên sinh, anh uống miếng nước đi.
"
Đường Tuế thấy thế, vội rót một ly trà.
Bàn tay trắng nõn bưng tách trà màu xanh, đưa tới trước mặt Lục Cảnh Ngôn.
Cô đứng rất gần, Lục Cảnh Ngôn dường như ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng trên người cô.
Đột nhiên, Lục Cảnh Ngôn đứng dậy, lướt qua Đường Tuế, sải bước ra ngoài.
Đường Tuế:!
Luân Hồi Kính: Thời gian hoàn thành nhiệm vụ còn hai giờ nữa, không cần lo lắng.
Đường Tuế: Người đã chạy mất rồi, hoàn thành như thế nào?
Luân Hồi Kính: Cô tự nghĩ cách đi, nếu không sẽ bị điện giật đấy.
Cô nhìn thoáng qua thời gian, đã tới giờ tan tầm, cô trở lại phòng thay quần áo trước đó, đúng lúc bên trong không có ai, Đường Tuế vội vào thay quần áo của mình ra rồi đi ra ngoài.
Khoảng cách từ chỗ này đến chỗ nguyên chủ sinh sống không xa lắm, cô đi qua một khu phố ẩm thực, nhất thời, cô cảm thấy mình bị bao phủ trong những mùi thơm này.
Cô lập tức hít sâu một hơi.
Rồi lao vào, chờ đến khi ra khỏi khu phố ẩm thực, hai