"Buông tay.
"
Tống Minh Trì thấy Tống Tinh Dã thì mắt nổi lên bão táp.
Đứa con hoang này cũng dám đến làm càn ở trước mặt anh ta.
Quá ghê tởm, tên này vậy mà lại cùng họ với anh ta.
Xứng sao.
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tống Tinh Dã liếc Đường Tuế một cái, thấy cô đã ngồi bên khác mới buông tay ra.
Sau khi buông ra, Tống Minh Trì liền nghiến răng nghiến lợi, vung một nắm đấm tới.
Hai người đánh nhau, từ nhỏ anh ta học đấu vật, Tống Tinh Dã này nhìn cực kì gầy yếu, anh ta tùy tiện đánh hai cái thôi cũng sợ là không chịu nổi.
Ai ngờ, vừa bắt đầu Tống Minh Trì đã không nén được giận.
Tống Tinh Dã đúng không phải người mà, đòn nào cũng là đòn hiểm.
Anh ta thở hồng hộc, cảm giác mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
"Tống Tinh Dã, dừng tay.
"
Đường Tuế dùng đôi mắt ngấn nước ấm ức nhìn Tống Tinh Dã.
Tống Tinh Dã buông tay ra, ánh mắt nhìn Đường Tuế vừa âm u vừa hung ác nham hiểm.
Anh mím chặt môi, khóe môi mang theo vẻ giễu cợt.
Ha.
Mình đứng ở xa nhìn cô bắt nạt không tốt sao?
Ha.
Mà là lạt mềm buộc chặt.
Tình thú của người ta.
Đã thế, thì do anh không hiểu chuyện rồi.
Ngón tay thon dài của Tống Tinh Dã đột nhiên siết chặt lại, trong miệng cũng tràn lên một mùi máu tươi.
Anh không nói gì, khuôn mặt ẩn giấu vẻ tàn bạo.
Tống Minh Trì thấy vậy không khỏi đắc ý.
Đứa con hoang này cũng dám đấu với anh ta.
Dù vẻ ngoài của anh có đẹp đến đâu thì trong mắt Đường Tuế cũng không bằng con chó.
"Đường Tuế.
"
Tống Minh Trì đắc ý nhướng mày, mặt mày như được tắm gió xuân.
"Đầy tớ nhà cô thật không có một chút lễ phép nào, chuyện này nói ra sẽ tổn hại thanh danh của cô đó.
"
"Còn tên Tống Tinh Dã nào đó, rõ ràng là đầy tớ nhà cô, phải theo họ Đường của cô mới đúng chứ.
"
Tống Minh Trì thản nhiên nói rồi lại ngồi