"Hít hà! "
Đường Tuế khẽ rên một tiếng, lông mày nhăn chặt.
Cô cúi đầu, nhìn cẳng chân mềm mại của mình đã bị phỏng đỏ bừng lên.
Lục Cảnh Ngôn tắt lửa trên bếp, lao tới trước mặt cô rồi ôm cô tới phòng vệ sinh.
Kéo vòi hoa sen ra, xả nước lạnh vào chân Đường Tuế.
"Có đau không?"
Lục Cảnh Ngôn cúi đầu, nhìn Đường Tuế vẫn luôn nhíu mày.
"Không, không đau.
"
Đường Tuế cảm thấy, cô sắp bị sự ngu ngốc của mình làm phát khóc rồi.
Đôi mắt tròn xoe long lánh ánh nước.
Hàm răng trắng như tuyết cũng cắn chặt môi dưới, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì.
"Da bị bỏng rồi này, còn nói không đau.
"
Lục Cảnh Ngôn tiếp tục dội nước lạnh vào chân cô, bất đắc dĩ nhìn cô một cái.
Đường Tuế nhất thời không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài trên má.
Cô khịt mũi, lại lắc đầu.
"Em không sao đâu.
"
Lục Cảnh Ngôn cúi đầu khom lưng, tiếp tục xả nước vào chân cho cô.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi anh có thể ngửi được hương sữa trên người cô.
Mềm mại ngọt ngào, rất dễ ngửi.
Còn có chút làm say lòng người.
Ánh mắt Lục Cảnh Ngôn tối đi.
Cọ rửa một hồi lâu, anh mới ném vòi hoa sen ra, lấy một cái khăn lông từ trên giá treo xuống, nhẹ nhàng lau chân cho cô.
Chân Đường Tuế rất đẹp.
Trong trắng có hồng, mềm mềm, xương rất đều, lòng bàn tay chạm vào có cảm giác mềm nhũn, giống như đang nhào một cục bột.
Xúc cảm cực kỳ tốt.
Đặc biệt là móng chân cô, nhỏ nhỏ tròn tròn, hết sức đáng yêu.
Vừa bị nước xả qua nên còn ánh nước.
"Tôi đưa em đi bôi thuốc.
"
Lục Cảnh Ngôn cũng không biết mình bị làm sao, chỉ nhìn chân Đường Tuế mà cũng có thể suy nghĩ miên man.
Trước kia đâu phải anh chưa từng nhìn thấy những cảnh như thế này.
Ánh mắt anh càng tối đi.
"Được, cảm ơn anh.
"
Trong lòng lại thấp thỏm bất an.
Trước đó cô cảm thấy Lục Cảnh Ngôn là người lịch sự nhã nhặn, dù lạnh lùng xa cách, nhưng cũng không hoàn toàn không có tình cảm.
Nhưng mà!
Ánh mắt vừa rồi của Lục Cảnh Ngôn dường như mang theo một loại chiếm lấy.
Điều này khiến cô hơi sợ.
Đường Tuế rụt cổ, liếm môi, vẫn dựa vào Lục Cảnh Ngôn, để anh ôm mình đặt lên