Đây là lần đầu tiên từ khi gặp Lục Cảnh Ngôn, Đường Tuế sợ đến mức trong lòng loạn cào cào.
Cô cắn chặt môi, bàn tay mềm mại cũng nắm chặt quần áo của Lục Cảnh Ngôn.
"Lục Cảnh Ngôn.
"
Đường Tuế sợ hãi gọi một tiếng, giọng nói cũng run rẩy.
"Em tới phòng anh làm gì?"
Lục Cảnh Ngôn vừa dứt lời thì một tiếng sấm từ ngoài cửa sổ truyền tới, âm thanh rầm rầm văng vẳng mãi bên tai.
Đường Tuế bị tiếng sấm dọa sợ tới mức rúc vào lồng ngực anh, không dám ngẩng đầu.
Lục Cảnh Ngôn nghe thấy tiếng sấm này, vẻ mặt dịu đi.
Hóa ra là sợ tiếng sét đánh.
Giống anh, anh cũng rất sợ.
Vẻ mặt của Lục Cảnh Ngôn thay đổi đi, tia đỏ ngầu trong mắt cũng dần rút đi.
Có lẽ là vì nhìn thấy Đường Tuế ở trước mặt.
Đường Tuế chớp mắt một cái, đôi mi dài ướt sũng long lanh ánh nước.
Lục Cảnh Ngôn cũng leo xuống khỏi người cô rồi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà chợt sáng chợt tối.
Tiếng sấm ầm ầm vẫn còn văng vẳng mãi bên tai.
Đường Tuế nghiêng mắt, chăm chú nhìn Lục Cảnh Ngôn.
Dường như anh có chút buồn.
Cô vươn bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay Lục Cảnh Ngôn, khẽ nhéo.
Rồi mềm mại nói.
"Anh sợ tiếng sét hả? Giờ không cần sợ nữa đâu, vì có em ở bên anh rồi.
"
Giọng điệu mềm mại nũng nịu, nhưng lại tràn ngập kiên định.
Khóe miệng Lục Cảnh Ngôn hơi cong lên, nhìn ánh mắt của Đường Tuế mà lòng anh nhất thời dịu dàng đi.
Đường Tuế nghe vậy bắt đầu giải thích: "Đó là vì! em sợ anh mà.
"
Dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không nói gì nữa.
"Sợ anh cơ à?"
Lời lẽ của Lục Cảnh Ngôn mang hàm ý sâu xa, rõ ràng là không tin lời của Đường Tuế.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, làm Lục Cảnh Ngôn kể lý do vì sao mình lại sợ sấm sét.
Đường Tuế: Chó vậy luôn?
Hu hu hu, vừa nhìn cái dáng vẻ này của Lục Cảnh Ngôn là biết không nên đề cập đến mấy chuyện sét đánh gì gì đó đó với anh rồi.
Thế mà bây giờ lại muốn cô đi hỏi?
"Em ngẩn người gì đó?"
Lục Cảnh Ngôn vừa nghiêng đầu thì thấy