Lục Cảnh Ngôn thấy cô nhiệt tình như vậy cũng không từ chối nữa, nhanh chóng chén sạch chén mì.
"Ngon lắm.
"
Đã lâu rồi Lục Cảnh Ngôn không ăn nhiều như vậy.
"Trình độ nấu ăn của em rất tốt đó.
"
Nói cũng lạ, đồ ăn Đường Tuế làm, sắc hương vị một thứ cũng không có, nhưng khi ăn vào lại cảm thấy rất ngon, có một loại sức hút, khiến cho người khác muốn dừng cũng không được.
"Thật sao?"
Đường Tuế cũng cảm thấy kỳ quái.
Chẳng lẽ vấn đề là ở cô, thật ra đồ ăn cô làm cũng không tệ lắm?
"Thật hơn vàng.
" Lục Cảnh Ngôn gật đầu.
Đường Tuế cười, khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ như hoa.
"Ừm.
"
Nghe được lời khẳng định của Lục Cảnh Ngôn, cô cảm thấy đồ ăn mình làm cũng không đến nỗi nào.
"Đi thôi, anh có mua đồ ăn cho em.
"
Lục Cảnh Ngôn dẫn Đường Tuế ra ngoài phòng khách, chỉ tay vào một đống lớn đồ ăn trên bàn trà.
"Oa!"
Đường Tuế nhìn thấy đồ ăn chất đầy bàn trà, ánh mắt chợt lấp lánh lên.
Cô còn chưa được ăn no đâu.
"Cảm ơn anh.
"
Đường Tuế mở túi hộp bánh ngọt ra, cầm một cái trong đó lên ăn.
"Ngon quá!"
Cắn được một miếng Đường Tuế lại nhặt một cái bánh khác lên, nhét vào tay Lục Cảnh Ngôn.
"Anh cũng ăn đi.
"
"Anh vừa mới ăn no rồi.
"
Lục Cảnh Ngôn lắc đầu, không biết vì ăn no hay vì nguyên nhân khác mà anh vừa ngửi đã thấy ngấy.
"À.
"
Đường Tuế gật đầu, trong lòng lén vui mừng.
Vậy nghĩa là đồ cô nấu còn ngon hơn cái nay luôn?
Nhất định là do cô tự xem thường mình.
Nhất thời, sự tự tin của Đường Tuế tăng cao.
"Ngon ghê, cảm ơn anh.
"
"Anh cố ý mua cho em hả?"
Đường Tuế hỏi.
"Tất nhiên không phải rồi.
"
Lục Cảnh Ngôn hơi mất tự nhiên, thấp giọng ho khan một cái rồi chuyển tầm mắt sang hướng khác.
"Là đồ ăn của phim trường đấy, tiện tay cầm cho em thôi.
"
Ánh mắt đen láy của Đường Tuế khiến người khác không cách nào phòng vệ được.
"Anh đi tắm đây.
"
Lục Cảnh Ngôn sờ sờ mũi rời đi.
"À.
"
Đường Tuế khẽ đáp một tiếng, đôi mắt tròn xoe.
Rồi lại ăn thêm một cái gato nữa, ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua.
Thấy được hóa đơn trong