Đường Tuế chớp đôi mắt to ngập nước, vô tội nhìn Lục Cảnh Ngôn.
Luân Hồi Kính: Thực hiện sai nhiệm vụ, mời tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Đường Tuế lập tức nhào tới, đôi tay ôm lấy cổ Lục Cảnh Ngôn, bẹp, hôn lên miệng Lục Cảnh Ngôn.
Cô nghe thấy tiếng thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành trong đầu mình.
Vừa định buông tay ra thì phát hiện mình hoàn toàn đã không còn quyền chủ động.
Cô bị đè trên sô pha.
Lục Cảnh Ngôn cúi đầu, giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn cello.
“Trêu chọc xong thì muốn chạy à?”
Đường Tuế nghe anh nói như vậy thì cảm thấy xấu hổ.
“Em… Không phải… Ưm.
”
Đường Tuế rụt cổ lại nằm trên sô pha, mái tóc đen nhánh xõa ra, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Cái mũi hồng hồng, đôi mắt ngập nước, giống như một cô nhóc đáng thương.
Bình thường Lục Cảnh Ngôn nhìn Đường Tuế như vậy thì có lẽ sẽ không nỡ.
Nhưng hiện tại anh nhìn cô tủi thân như vậy thì… Hận không thể bắt nạt cô hơn.
Nhất là giọng nói mềm mại đáng yêu của cô, vẫn luôn mang theo tiếng nức nở.
Làm cho người ta có chút muốn ngừng mà không được.
Lục Cảnh Ngôn đan chặt mười ngón tay mình vào kẽ tay cô, đè cả người cô lên sofa mềm mại.
Sau đó mạnh mẽ hôn cô.
Cho đến khi…
Lục Dao đi ra khỏi phòng, không cẩn thận nhìn thấy cảnh này trên sofa, hoàn toàn ngây người.
Cô nàng hoàn toàn không ngờ anh cả nghiêm túc của mình lại có một mặt như vậy.
Cô nàng chớp mắt, vừa chuẩn bị rời đi lại thấy hai người trên sofa đã ngồi dậy.
Sắc mặt của anh cả vẫn chưa thỏa mãn, còn Đường Tuế vẫn luôn cúi đầu, nếu trên mặt đất có một cái hố thì cô nàng cảm thấy Đường Tuế chắc chắn sẽ chui xuống.
“Tuế Tuế! ăn gì không?”
Lục Dao cảm giác được Đường Tuế xấu hổ nên gọi một tiếng.
“Ăn mì đi, chị sẽ làm.
”
Đường Tuế nhớ đến chuyện lúc trước mình đã đồng ý với Lục Cảnh