Qua ô cửa kính có thể thấy được Tống Thiên Thiên ngồi trên giường bệnh, Lục Đình Hạo cúi đầu, trìu mến cầm tay Tống Thiên Thiên.
"Anh đi về trước đi.
"
Lòng Tống Thiên Thiên đang rất sốt ruột, lát nữa Đường Tuế tới mà bây giờ Lục Đình Hạo vẫn còn ở đây, sẽ có ảnh hưởng.
Lục Đình Hạo lộ ra vẻ khó hiểu, nắm lấy tay cô ta, lưu luyến không muốn buông ra.
"Thiên Thiên, sao em lại đuổi anh đi?"
Tống Thiên Thiên lã chã chực khóc, nước mắt lưng tròng.
Lục Đình Hạo nhìn cô ta, vẻ mặt khó hiểu.
Cũng không biết vì sao, lúc này nhìn Tống Thiên Thiên có chút xa lạ, cứ cảm thấy hình như trông cô ta không giống lúc trước.
"Thiên Thiên, em có thể gỡ khẩu trang xuống được không? Anh muốn nhìn em một chút.
"
Tống Thiên Thiên hoảng sợ né tránh ra đằng sau: "Anh làm gì thế, mặt em bị dị ứng, không thể bị dính bụi.
"
Đầu ngón tay của Lục Đình Hạo nhẹ nhàng chạm vào khẩu trang, có chút buồn bã mất mát.
"Thiên Thiên, anh muốn nhìn em, em cho anh nhìn một cái thôi được không?"
Trong giọng Lục Đình Hạo mang theo chút van nài.
Tất cả những gì anh ta đang làm bây giờ đều là cố gắng tìm mọi cách để giúp Tống Thiên Thiên có được tài nguyên.
Anh ta quá thích cô ta, chỉ muốn ngắm nhìn cô ta một chút.
Chỉ là một yêu cầu nhỏ đơn giản như vậy, thế mà Tống Thiên Thiên lại không muốn.
Tống Thiên Thiên chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn dứt khoát từ chối.
"Không được.
"
Bây giờ cả gương mặt lẫn dáng người của cô ta, thậm chí làn da cũng không tốt, cô ta không còn là người phụ nữ hoàn hảo như trước kia nữa, làm sao dám lộ mặt mình ra.
Tống Thiên Thiên mím môi: "Đợi mấy ngày nữa nhé? Bây giờ em thật sự không thoải mái lắm.
"
Mặc dù trong lòng Lục Đình Hạo cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu.
"Nghe em vậy.
"
"Được rồi, anh đi về trước đi.
"
Tống Thiên Thiên liếc qua thời gian, thật sự đã khuya rồi, nếu Lục Đình Hạo còn chần chờ nữa, lát nữa sẽ đụng phải Đường Tuế.
"Em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi.
"
Nói xong cô còn ngáp một cái.
Lục Đình Hạo thấy Tống Thiên Thiên thật sự