Vừa mới lên giường, Đường Tuế đã quấn chăn quanh mình hệt như con sâu róm, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
"Anh nhìn nè, tôi đã bọc kín chăn rồi, không cục của nổi nữa luôn.
"
Đường Tuế được bọc trong chăn bông lăn qua lặn lại trên giường vài lần, để lại một vùng trống rộng cho Tống Tinh Dã ngủ.
Tống Tinh Dã bước qua, nằm xuống cạnh cô.
"Tống Tinh Dã, cảm ơn anh.
"
Đường Tuế làm ổ trong chăn, giọng nói mơ hồ.
Cảm ơn anh?
Tống Tinh Dã có chút không hiểu nổi.
Sao lại cảm ơn anh?
Chàng trai híp mắt lại, nhìn chằm chằm Đường Tuế một lúc lâu.
Đường Tuế như con sâu róm ngủ trong chăn, cái đầu gục xuống, khuôn mặt nhỏ mềm mại làm người ta rất muốn véo.
Trong lòng nghĩ như vậy, Tống Tinh Dã cũng đã vươn tay ra.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng véo gò má cô, trắng mềm hệt cái bánh bao.
"Ưm.
"
Đường Tuế nhíu mày rên khẽ, cơ thể cũng hơi vặn vẹo, nhanh chóng thoát ra khỏi chăn.
Khi xoay người, cả cơ thể đã làm ổ lên người Tống Tinh Dã.
Tống Tinh Dã nhíu mày.
Đã nói là không động vào anh cơ mà.
Anh gỡ tay Đường Tuế đẩy cô ra, rồi nhìn cô lại lăn vào chăn.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên.
Còn nói không ngủ được, động tĩnh lớn như vậy mà cô có tỉnh đâu.
Tống Tinh Dã ngồi đó, cụp mắt, nhìn gương mặt đang ngủ say của Đường Tuế.
Một góc nào đó trong tim chợt mềm mại đi.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Tống Tinh Dã giảm 10, tổng còn 66.
Đường Tuế đang say giấc nồng, nghe vậy nhăn mày, miệng liên tục nói mớ.
"Ồn chết đi được.
"
Tống Tinh Dã nghe được, khóe miệng không kìm được cong lên.
Đến nói mớ cũng đáng yêu.
Anh nằm xuống, nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Khi Đường Tuế tỉnh lại, trên chiếc giường to lớn chỉ còn lại mình cô.
Cô nghiêng đầu, quan sát một vòng, không nhìn thấy Tống Tinh Dã đâu cả.
Cô rời khỏi chăn, về phòng mình rửa mặt.
Chờ đến khi mọi việc xong xui.
Chà.
Giá trị hắc hóa chỉ còn 66.
Đường Tuế chống cằm nhìn bản thân trong gương.
Đôi mắt chợt lấp lánh lên.
Cô không hổ là nhân