Đường Tuế thở mạnh một hơi, hộ ra biểu cảm hung ác, cô trợ mắt lên, thử nhe răng trắng nhỏ của mình ra.
Gào rú ú ú.
Vậy đủ dữ rồi chứ gì!
Hu hu hu, kích thích để anh ta hắc hóa luôn đi!
“Anh, anh làm tôi đau!”
Cô khẽ nâng giọng, nếu không lắp ba bắp bắp thì có lẽ cũng có chút khí thế.
Cùng lúc đó, Tống Tinh Dã vừa vặn đã gỡ xong tóc cô ra khỏi khóa kéo.
Hơi xấu xí, nhưng cũng có chút dễ thương.
Loại tâm tình này vừa xuất hiện trong đáy lòng đã bị anh đè xuống.
Ngẫm lại những lúc khốn khổ trước kia của mình, tâm tư Tống Tinh Dã nhanh chóng bị một tấm chắn kiên cố bao bọc lại, trong lòng cũng vọt ra sự hung tàn.
“Tiểu thư, ngồi xuống mang giày nào.
”
Con ngươi Tống Tinh Dã tối sầm lại, cơ thể gầy yếu hơi nghiêng về trước, cầm hộp đựng giày trên bàn trà lên, lấy ra một đôi giày cao gót thủy tinh.
Đường Tuế vẫn luôn quan sát sự thay đổi cảm xúc của anh, cũng không thấy có thay đổi gì lớn.
Lúc này mới xuống chuẩn bị mang giày vào.
Vừa mới thở phào một hơi, những phập phồng lúc trước còn chưa dịu lại.
Thì nghe Luân Hồi Kính nói.
“Bám theo nội dung cốt truyện, để anh ta mang giày cho cô.
”
Đường Tuế vừa định khom lưng nghe vậy lập tức sững sờ.
Đùa, đùa gì thế?
Sỉ nhục anh như vậy, anh nhất định sẽ càng ghét mình.
Trong lòng Đường Tuế mới do dự một lát đã nghe Luân Hồi Kính đếm ngược.
Cô rất sợ đau, cảm giác bị điện giật chắc chắn không dễ chịu.
Hu hu.
Đôi mắt to của Đường Tuế ướt nhẹp, hiện lên ánh nước dịu dàng.
Giọng nói vừa mềm mại vừa nũng nịu.
“Đứng trơ như gỗ vậy làm gì! Mau mang giày cho tôi.
”
Nghe thì hơi giống như vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, nhưng giọng nói mềm mại trong veo của cô, hoàn toàn không thể nào làm người ta ghét được.
Cô cau mày, trong đôi mắt long lanh xinh đẹp, lại lập lòe ánh nước dịu dàng.
Cứ như nếu không mang giày cho cô, thì chính là người xấu tội ác đầy trời.
Cô thật sự không giống trước đây.
Ngay khi Tống Tinh Dã giật mình kinh ngạc, Đường Tuế đã vươn một chân đến trước mặt anh.
Mang theo sự thúc giục thiếu