"Alo.
"
Giọng Cố Đình Uyên cực kì lạnh lùng, như đến từ rừng rậm thời viễn cổ vậy.
"Anh, là em.
"
Đường Tuế mềm mại gọi một tiếng.
"Tôi biết.
"
Cố Đình Uyên nghe thấy giọng cô thì khẽ gật đầu.
Nhưng mà sau khi gật đầu xong mới chợt nhận ra cô vốn không nhìn thấy, hình như là có chút ngu ngốc.
Môi mỏng nhanh chóng mím lại thành một đường thẳng.
"Em đoán tối nay anh ở lại tăng ca, cho nên làm chút đồ ăn mang đến cho anh.
"
"Không cần.
"
Ngón tay thon dài của Cố Đình Uyên nhẹ nhàng gõ lên bàn, trực tiếp từ chối.
"Em đến công ty anh rồi, đến cũng đến rồi, có được không?"
Giọng Đường Tuế mềm mại, lúc làm nũng thì lại thêm nũng nịu.
"Được.
"
Cố Đình Uyên cũng không biết vì sao mình lại đồng ý.
"Khà khà, cảm ơn anh.
"
Đường Tuế cười khanh khách nói xong thì vội vàng cúp máy, sợ Cố Đình Uyên đổi ý từ chối.
Cô đi vào công ty, quen cửa quen nẻo đi đến thang máy.
Vừa mới bấm nút, chờ thang máy xuống đến nơi.
Lúc cửa thang máy mở ra.
Bên trong có một người.
Đường Tuế tập trung nhìn, thì ra là Cố Đình Tước.
Cố Đình Tước mặt mày hớn hở, vừa mới nhận điện thoại của Đường Tịch Dao, cô ta nói có chuyện phải nói với anh ta, bảo anh ta đến bệnh viện một lát.
Trong điện thoại, giọng Đường Tịch Dao có phần ngượng ngùng xấu hổ, vừa nghe đã biết là muốn ở cùng với anh ta.
Cố Đình Tước vui mừng, nhưng thang máy vừa mở ra, thì lại nhìn thấy Đường Tuế đứng trước mặt.
Đúng là xui xẻo mà.
Cố Đình Tước nhíu mày, tức giận tận trời: "Buổi sáng ly hôn với tôi sảng khoái như thế mà mới giữa trưa đã đến cầu xin Tịch Dao nói giúp cho cô.
Thế nào hả, bây giờ hết cách rồi nên đuổi đến tận công ty chặn tôi đúng không?"
"Cô thì tính là cái thá gì? Lúc trước nếu không phải Tịch Dao cầu xin tôi cưới cô, cô cảm thấy tôi sẽ liếc mắt nhìn cô một cái ư?"
Cố Đình Tước cười mỉa một tiếng, ánh mắt nhìn Đường Tuế tràn ngập kinh thường.
Đồ đàn bà như thế còn dám ở trước mặt anh ta làm bộ làm