Cố Đình Uyên nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua người Cố Đình Tước.
Cố Đình Tước sợ tới mức giật thót một cái, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tuế, xoay người rời đi.
"Anh, sao anh lại tới đây?"
Đường Tuế chớp mắt, đáng thương nhìn Cố Đình Uyên.
Dường như không ngờ anh sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.
"Bảo vệ gọi cho trợ lý của anh, nói em bị chặn đường ở đây.
"
Đường Tuế nghe thấy thế, quay đầu nhìn qua phòng bảo vệ.
Người bảo vệ trẻ đứng bên đó bỗng nhiên bị Đường Tuế nhìn thoáng qua, lập tức mặt đỏ tai hồng dời mắt đi.
"À.
"
Đường Tuế mềm mại đáp lại, cụp mi, theo bản năng lén giấu tay gấu của mình ra sau lưng.
"Tay em bị sao vậy?"
Cố Đình Uyên lại tiến về phía trước vài bước, vóc dáng anh rất cao, lúc đứng bên cạnh sẽ mang lại cho người ta một cảm giác ngột ngạt.
Đường Tuế chớp mắt, không tự chủ được lùi về sau, hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cắn môi dưới, dường như không biết phải làm sao.
"Không có vấn đề gì lớn.
"
Nói đoạn, Đường Tuế vươn bàn tay của mình ra.
Cố Đình Uyên bắt lấy, bọc bàn tay gấu mềm mại của Đường Tuế vào lòng bàn tay mình.
"Tôi đưa em đến bệnh viện.
"
Anh nghĩ tới, vừa rồi chính bàn tay nhỏ này đã đút anh ăn xoài.
Bây giờ lại bị sưng đỏ thành thế này, lập tức thấy đau lòng.
"Em không sao đâu, cái này không cần đến bệnh viện, mua ít thuốc bôi là được rồi.
"
Đường Tuế khá có kinh nghiệm trong chuyện này.
Cố Đình Uyên thấy cô nói như vậy, căn bản không đồng ý, anh trực tiếp nắm cổ tay cô, đi về phía ven đường.
"Anh ơi, em thật sự không sao đâu.
"
"Bây giờ em không đau nữa rồi.
"
Đường Tuế giả vờ như không có việc gì, không ngừng vẫy tay mình.
Sau đó, kết quả cực kỳ rõ ràng, cô đau đến nỗi vẻ mặt biến đổi luôn.
Hu hu, thật ra vẫn hơi đau chút.
Cố Đình Uyên duỗi tay đè cơ thể đang động đậy của cô lại.
"Đến