Giọng Cố Đình Uyên cực kỳ bình tĩnh.
Bình tĩnh giống như không phải đang nói chuyện của mình.
Đường Tuế chớp mắt, ánh mắt nhìn Cố Đình Uyên đều mang theo đau lòng.
“Rất kỳ lạ, lúc đầu bà ấy không có chuyện gì, mỗi ngày đều uống thuốc, cảm xúc rất ổn định, nhưng lại tự tử, còn muốn dẫn anh theo, may là quản gia dưới lầu nghe thấy tiếng động nên đã cứu anh một mạng, nhưng mẹ anh vì mất máu quá nhiều nên đã qua đời.
”
“Cho nên dưới trạng thái đó anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
”
Cố Đình Uyên nói xong, lại nhìn Đường Tuế.
Rồi cười tự giễu: “Có phải em cảm thấy anh có bệnh đúng không?”
Đường Tuế nghe xong?
Sao có thể.
“Em không có.
Sao lại như vậy được?”
Đường Tuế nói xong thì vươn tay ra ôm Cố Đình Uyên vào lòng.
Còn nhẹ nhàng hôn lên má Cố Đình Uyên một cái.
Nội tâm Cố Đình Uyên luôn nghĩ, tính cách giống như quái vật của anh chắc hẳn sẽ không có người thích.
Cô gái mềm mại nhát gan như Đường Tuế chắc chắn sẽ rời xa anh.
Nhưng! Lúc môi Đường Tuế hôn lên má anh, cơ thể của Cố Đình Uyên cứng đờ lại.
Biểu cảm trên khuôn mặt đẹp trai cũng cứng lại.
“Em! ”
Đường Tuế nghiêng đầu, bật cười.
“Sao nào? Không được hả?”
Cố Đình Uyên cười, khẽ gật đầu.
“Được.
”
Sau đó tầm mắt anh có chút trốn tránh, nhìn qua chỗ khác, lỗ tai cũng không tự chủ được đỏ lên.
“Không phải em nói muốn cho anh ăn gì đó sao.
”
Sắc mặt Cố Đình Uyên có chút không được tự nhiên.
“Đúng vậy, em đưa anh đi ăn.
”
Đường Tuế gật đầu, đi vào phòng bếp, nhanh chóng nấu hai bát mì.
Đường Tuế đặt bát mì xuống bàn, sau đó rút một tờ khăn giấy trên bàn lau