Đây là thần tiên quyến lữ à! Đẹp đôi quá đi! Ánh mắt tất cả mọi người đều hiện lên hình ngôi sao, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người.
Đường Tuế ngồi trên xe hơi, duỗi tay, nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út.
“Chiếc nhẫn này rất hợp với váy.
”
Chiếc váy này được làm bằng tơ lụa, có chút lấp lánh.
Nhất là trong quá trình xe chạy, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào càng làm lấp lánh hơn.
Váy càng lấp lánh, nhìn càng thêm đẹp.
“Anh cảm thấy tay em đẹp hơn.
”
Cố Đình Uyên nói xong thì nắm lấy tay cô, bọc toàn bộ bàn tay cô vào trong tay mình.
Tay Đường Tuế mềm mại không có xương, còn mịn màng, sờ vô cùng thoải mái.
Anh vuốt ve đến không nỡ buông ra.
Đường Tuế:???
“Anh nói bậy.
”
Đường Tuế khẽ mím môi, hừ, nói bậy nói bạ, tay cô không cùng loại với chiếc nhẫn này, sao có thể so sánh chứ.
Anh chỉ qua loa với cô mà thôi.
Cô lẩm bẩm.
Cố Đình Uyên nhìn ra được Đường Tuế không vui, anh không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng niết bàn tay nhỏ mềm như bột nhão của cô.
“Vẫn là tay của em đẹp nhất!”
Nói rồi Cố Đình Uyên còn cầm lấy tay cô lên, nhẹ nhàng đưa đến môi hôn một cái.
Mặt Đường Tuế đỏ ửng lên, mềm mại hừ một tiếng rồi xoay mặt ra ngoài cửa sổ, không nhìn Cố Đình Uyên nữa.
Ánh đèn ngoài cửa sổ lóe sáng đủ bảy màu, di động trên khuôn mặt trắng nõn của Đường Tuế, càng làm cho khuôn mặt nhỏ của Đường Tuế thêm phần sắc xuân.
Sau khi đến nơi, Cố Đình Uyên vẫn nắm tay Đường Tuế, hai người cùng nhau đi vào.
Cố Đình Uyên là ai, có không ít người chờ anh ở bữa tiệc từ thiện tối hôm nay.
Hơn nữa, trước đó anh được bình chọn là người trẻ tuổi xuất chúng.
Anh vừa mới đến, người của ban tổ chức lập tức đi tới chào đón.
“Ngài Cố, trước đó chúng tôi đã nói qua với anh, muốn mời anh phát biểu khai tiệc.
”
Cố Đình Uyên ngẫm lại, hình như có chuyện này.
Vậy là anh nhìn Đường Tuế bên cạnh.
Người của ban tổ