"Cục cưng mau ngủ, mau mau ngủ, ngoài trời trời đen trở gió.
Cục cưng mau ngủ, mau mau ngủ, nghe mẹ hát ru.
"
Giọng Đường Tuế vẫn trong veo mềm mại như cũ.
Nhưng mà!
Tống Tinh Dã mở bừng mắt, hung tợn nhìn chằm chằm Đường Tuế.
"Mẹ? Cô là mẹ ai?"
Nghe dỗ ngủ thôi mà cũng bị chiếm loại tiện nghi này.
"Đường Tuế!"
Đường Tuế ngẫm lại, rốt cuộc cũng hiểu tại sao Tống Tinh Dã chợt dữ như vậy.
"Đây là nhạc thiếu nhi mà, tôi có muốn chiếm tiện nghi của anh đâu.
"
Cô mím môi, cúi đầu, sợ tới mức lùi về sau.
Như muốn tránh khỏi tầm mắt của Tống Tinh Dã.
Cô cứ lùi ra sau mãi.
Đến khi cả người cô sắp rơi xuống đất, Tống Tinh Dã nhanh tay lẹ mắt kéo Đường Tuế lại.
"Cô làm gì đấy?"
"Tôi sợ.
"
"Cô còn sợ tôi ư?"
Tống Tinh Dã vươn tay chọc mặt cô, có chút buồn cười.
Đường Tuế mím môi, không nói lời nào.
"Hát tiếp đi.
"
Tống Tinh Dã buông tay ra, nằm xuống.
"Anh đừng tức giận nữa nha.
"
Đường Tuế tiến đến gần anh, khẽ dò hỏi.
"Vậy cô còn biết hát bài nào khác không?"
"Không.
"
Đường Tuế lắc đầu như trống bỏi.
Hừ.
Tống Tinh Dã khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi.
"Tôi hát tiếp nhé.
"
Cánh tay Đường Tuế nhẹ nhàng vỗ lên người anh.
Thấy Tống Tinh Dã nhắm mắt lại, cô hắng giọng.
"Cục cưng ngủ! Mau mau ngủ! "
Hát đi hát lại mấy lần.
Đường Tuế cảm thấy mí mắt của mình bắt đầu đánh nhau.
Đường Tuế ngáp một cái, tìm một góc thoải mái rồi nằm trong vòng tay của Tống Tinh Dã.
Bàn tay vẫn vỗ nhẹ trên người anh.
"Bên ngoài trời đen trở gió, cục cưng mau ngủ! Mau mau ngủ, mẹ! "
Sau đó, đã không còn âm thanh gì.
Cánh tay gác trên người Tống Tinh Dã cũng không động đậy.
Tống Tinh Dã vẫn luôn nhắm mắt nãy giờ, mở bừng mắt.
Nhìn Đường Tuế đáng yêu như mèo con, trái tim anh bỗng chốc tan chảy.
Anh khẽ siết chặt tay lại.
Đúng là ngu ngốc đến đáng yêu.
Dỗ người ta ngủ, cũng dỗ mình ngủ luôn.
Khóe miệng Tống Tinh Dã hơi nhếch lên.
Ánh sáng trong phòng rất tốt, Tống Tinh Dã cúi đầu ngắm gương mặt cô.
Làn da trắng trẻo nuột nà, mơ hồ lộ ra ánh