"Không có việc gì.
"
Đường Tuế vung tay, tiếp tục đi về trước, cảm thấy Thúy Nhi hơi dong dài.
Nước hồ long lanh, sương mù mờ ảo, nước hồ thấp thoáng bóng cây hoa mai, rực rỡ như viên đá quý dưới ánh mặt trời.
Ánh sáng vàng rực rỡ rải rác lên mặt hồ, từng làn sóng dập dờn theo gió, ánh kim lấp lóe.
Nàng nhìn thấy một nam nhân mặc áo choàng trắng, đưa lưng về phía nàng, nghiêng người trên một núi đá, quay mắt về phía mặt nước.
Không hiểu sao mà ở trong nhà lại gặp phải nam tử, xuất phát từ lễ tiết nên Đường Tuế lập tức rời đi.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt 90.
Vừa nghe thấy thế, Đường Tuế lập tức tỉnh táo lại.
Thúy Nhi, ngươi ra đằng trước canh chừng.
"
Đường Tuế nói một tiếng rồi tiếp tục đi về trước.
Thúy Nhi thấy vậy, cúi đầu bước trở lại, đứng cách đó không xa.
Càng đến gần, Đường Tuế càng có thể thấy rõ dáng người cao lớn lặng lẽ dưới bóng cây tuyết trắng.
Làn sương mờ thấm vào mặt hắn, tóc đen như mực xõa tung sau lưng, vạt áo trắng như tuyết bay bay theo làn gió.
Hoa mai phủ bóng in lên lưng hắn, hệt như một bức tranh thủy mặc.
Dưới ánh nắng, hắn hơi ngửa đầu, đường nét sườn mặt cực kỳ động lòng người.
Hắn cũng chú ý tới Đường Tuế, đôi con ngươi ảm đạm bất chợt nhiễm phải vài phần sắc màu lưu ly.
Băng sương tác cốt, thiên sinh thù sắc.
(Người đẹp trời sinh)
Trông hắn thật là đẹp mắt.
Đường Tuế thầm nghĩ.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, tới sờ mặt Chu Triệt một cái.
Đường Tuế:???
Lần trước trong tửu lầu, nàng đối xử với Chu Triệt như vậy.
Giờ đứng trước mặt hắn cũng có chút không tự nhiên rồi.
Chứ đừng nói đến việc muốn sờ mặt Chu Triệt.
Huồng hồ nàng còn biết cốt truyện, Chu Triệt chính là Lệ Vương điện hạ đó.
Với thân phận và địa vị của bọn họ, trên cơ bản không có khả năng tiếp xúc.
Về phần vì sao hôm nay Lệ Vương điện hạ lại xuất hiện ở hậu hoa viên nhà họ, là bởi vì muốn gặp Chúc Hoài Thư.
Mẫu thân hắn ta và mẫu thân của Lệ Vương điện hạ là biểu tỷ muội, quan hệ rất tốt.
Đường Tuế