Bà hôm nay vì lo lắng chuyện của Tống Tinh Dã, ban ngày vội vàng kết thúc bữa tiệc, cơm tối thì ăn không vô.
Giờ Đường Tuế sang đây, bà thì rất thích đứa bé này.
Thế nhưng Minh Trì không để cô bé ăn cơm chung mà nóng lòng muốn rời đi.
Rất kì lạ.
"Cháu đến đây cũng không có việc gì, chỉ đến đưa một thứ thôi.
"
Đường Tuế cười khanh khác, tiến gần về phía bà cụ.
Thấy thế, Tống Minh Trì bị dọa đến mặt trắng bệch.
"Đường Tuế!"
Rốt cuộc cô muốn giở trò gì.
"Đưa thứ gì?"
"Chính là miếng ngọc bội này của Tống Tinh Dã ạ, chiều nay Tống Minh Trì cứ hốt hoảng bảo cháu mang sang.
"
Đường Tuế nắm chặt tay, đi qua chỗ bà cụ.
Khi đến gần, cô mở bàn tay trắng nõn, để lộ miếng ngọc bội bên trong ra.
Tầm mắt ba người đều dừng trên lòng bàn tay Đường Tuế.
“Cái này! cái này là! ”
Tống Nghiên không khỏi nín thở, kinh ngạc che miệng, cầm lấy rồi đặt vào tay bà cụ.
Ngón tay bà cụ hơi run rẩy.
Bà cầm ngọc bội, nhìn hoa văn quen thuộc trên đó, không kìm được nước mắt lưng tròng.
Ngay sau đó, bà lại nhìn mặt trái ngọc bội.
Bên trên có khắc ba chữ Tống Tinh Dã.
Mặt dây chuyền được làm bằng đá phỉ thúy cắt ra từ khối nguyên thạch được mua khi Tống Tinh Dã mới sinh ra, sau đó tìm thợ khắc lên rồi mang đến chùa khai quang.
Để Tống Tinh Dã đeo lên cổ, phù hộ anh cả đời bình an.
"Mẹ, đứa bé đó trông giống hệt anh trai, lại còn có miếng ngọc bội này, chắc chắn là con cháu nhà chúng ta.
"
Tống Nghiên cảm thấy giọng nói mình có chút rung rung.
"Ừ.
"
Bà cụ gật đầu mạnh, rưng rưng nước mắt.
"Chúng ta đi thay quần áo, lập tức theo Tuế Tuế về, đón thằng bé trước đã.
"
Ông cụ giải quyết dứt khoát.
Mấy người họ không thèm liếc Tống Minh Trì một cái đã vội vã lên lầu thay quần áo.
Lòng Đường Tuế nhẹ nhõm, hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.
Cô