Ăn xong là nhăn mặt ngay.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, sờ tay Chu Triệt một cái.
Đường Tuế:???
Mi không sao chứ!
Không phải bắt sờ mặt thì là bắt sờ tay.
Luân Hồi Kính hô to oan uổng, cái này chả liên quan gì đến nó cả.
Nó trong sạch mà!
Đường Tuế liếm khóe môi, thấy bàn tay hắn đang gác trên bàn, thon dài đẹp mắt, khớp xương rõ ràng, nàng chỉ cần nhẹ nhàng, giả bộ vô tình chạm vào là được.
Chắc là không sao đâu nhỉ.
Đến thần còn không hay quỷ không biết cơ mà.
Trong lòng nghĩ vậy, Đường Tuế liền duỗi tay ra, tay nàng còn chưa chạm đến ngón tay Chu Triệt.
Chu Triệt liền dùng một bên tay khác nắm lấy cổ tay nàng.
"Ngươi đang làm gì?"
Cổ tay bị siết có chút đau, nhưng vẻ mặt Đường Tuế lại vừa đau khổ vừa vui sướng.
Khi làn da hai người tiếp xúc, Đường Tuế lập tức nghe thông báo hoàn thành nhiệm vụ đến từ Luân Hồi Kính.
Hắn sờ tay mình cũng coi như hoàn thành.
"Ta chỉ muốn thu dọn chén đũa.
"
Đường Tuế cúi đầu, giọng nói mềm mại lại xen lẫn chút rầu rĩ.
Chu Triệt:?
Hắn liếc nhìn cái chén trước mặt mình, trong lòng chửi thầm, chẳng lẽ hắn thật sự hiểu lầm?
Thật ra nàng không có ngấp nghé hắn?
Chu Triệt lập tức buông tay Đường Tuế ra.
Đường Tuế cúi thấp đầu, nhìn cổ tay trắng nõn của mình bị hắn siết ra mấy vệt đỏ ửng.
Đau ~!
Nhưng cũng đáng.
Nhiệm vụ này dễ hoàn thành quá đi!
Trong đầu vừa nảy ra suy nghĩ này liền nghe Luân Hồi Kính thông báo nhiệm vụ.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, khiến Chu Triệt thổi tay cho cô một cái.
Đường Tuế:???
Đây là nhiệm vụ tào lao gì thế!
Nghiêm túc luôn?
Chu Triệt thấy cổ tay nàng bị mình niết bỏ bừng, mà nàng cũng luôn cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Rất đau hả?
Mặc dù nàng có chút không giống những nữ tử khác, nhưng dù sao vẫn là nữ tử, hắn làm vậy có phải hơi quá đáng không?
"Có phải ngươi rất đau không?"
Vừa dứt lời, Chu Triệt liền hối hận.
Quả nhiên, Đường Tuế nhanh chóng được nước lấn tới, nàng khịt mũi,