Cắt, ai mà chẳng biết giả làm bạch liên hoa.
"Được lắm, cái nhà này không phải là của ca ca ta sao, ôi ôi, ca ca ơi, sau khi huynh chết muội không thể ở đây được nữa rồi.
"
Đường Kim Hương nháy mắt vỗ đùi, khóc sướt mướt.
"Để các ngươi ở là thương cảm các ngươi, một phụ nhân như ngươi vốn dĩ không thể về đây ở, huống chi ngươi còn mang theo đứa con chồng trước.
"
Đường Tuế nói lời này càng khiến Đường Kim Hương điên hơn, bà ta trở tay xô Đường Mộc Nguyệt đứng bên cạnh ra.
"A! "
Đường Mộc Nguyệt hét một tiếng rồi ngã xuống đất, chỉ một lát sau làn váy đã bị máu tươi thấm ướt, trong không khí đều là mùi máu tanh khó ngửi.
“Phu nhân.
”
"Mau đi gọi đại phu.
"
"Xuất huyết rồi, nâng về mau.
"
Đường Kim Hương vừa thấy Đường Mộc Nguyệt chảy máu không ngừng, mặt bà ta lập tức vàng như tờ giấy vàng, hơi thở cũng bắt đầu trở nên từ tốn.
Nhìn nàng ta như vậy, Đường Kim Hương nhảy nhót sung sướng, từ lúc Đường Mộc Nguyệt bắt đầu mang thai, bà ta không ngừng cho người hầm đồ bổ, chính là nhằm lúc nàng ta sinh con một xác hai mạng, như vậy vừa vặn nhường chỗ cho Song Song.
Ha ha ha, bây giờ thì hay rồi, hơi giận một chút là thành ra vậy.
Nếu nàng ta chết, Song Song nhà họ có thể ngồi vào vị trí Kỷ phu nhân.
Dỗ dành một lát, rất nhiều người đều vây quanh Đường Mộc Nguyệt.
Đường Tuế vô tình nhìn thoáng qua vẻ mặt Đường Kim Hương, ánh mắt lạnh lên.
Nàng bực bội nhíu mày, lạnh lùng nói: "Các ngươi làm gì thế, tránh ra hết cho ta.
"
Nghe nàng nói vậy, người xung quanh bắt đầu không vui.
Đặc biệt là mấy người có quan hệ tốt với Đường Kim Hương: "Ngươi nói chuyện kiểu gì đấy, đây chính là tỷ tỷ ruột của ngươi, ngươi còn thờ ơ như vậy, không biết rắp tâm làm gì.
"
"Ôi trời, ta còn nghe nói nàng ghen ghét Mộc Nguyệt, trở về