Đường Kim Hương thấy quan hệ hai người tốt như vậy nên không nói gì thêm.
Chỉ cần trong lòng cô gia có phòng bị thì không cần nói gì.
Trấn an hai mẹ con xong, Kỷ Vạn Tinh nhíu mày về thư phòng.
Lệ Vương bên kia không hứng thú với đầu bếp nhà họ, hiển nhiên là đồ ăn thời đại này căn bản không cuốn hút.
Xem ra, hắn ta phải đích thân ra trận.
Chỉ cần được Lệ Vương chọn, sau này hắn ta còn cần gì Đường gia nữa.
Ra ngoài cũng không còn ai nói hắn ta chỉ là kẻ ở rể nho nhỏ nữa.
Chỉ là, biến số Đường Tuế này!
Kỷ Vạn Tinh nhíu mày.
Mấy việc Đường Tuế làm gần đây thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, vốn cảm thấy không có vấn đề gì lớn, nhưng có rất nhiều chuyện, không được suôn sẻ.
Cứ đà này, hắn ta rất khó sống yên thân trong nhà.
Phải nghĩ cách để bọn họ biết, Đường gia không có hắn ta thì chẳng là cái thá gì.
Kỷ Vạn Tinh híp mắt, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Bên kia, mãi cho đến lúc Đường Mộc Nguyệt nằm trên giường ngủ, Đường Tuế vẫn không rời đi mà ngồi trên ghế nhỏ, cầm một quyển thực đơn xem.
Từng phút trôi qua, Đường Mộc Nguyệt cũng chậm rãi mở mắt.
Vừa mở mắt ra, bất chợt nhìn thấy gương mặt nhỏ của Đường Tuế.
Đường Mộc Nguyệt lập tức nắm lấy tay Đường Tuế.
"Đứa bé! Đã không còn phải không?"
Giây tiếp theo, giọng điệu nàng ta cũng trầm đi.
Trong lòng Đường Tuế vừa cảm động vừa xen lẫn chút bất đắc dĩ.
"Đứa trẻ vẫn còn, không sao đâu, tỷ không cần lo lắng, ở nhà nghỉ dưỡng mấy ngày là được.
"
Đường Tuế nắm lấy tay nàng ta, nhẹ giọng an ủi.
"Không có việc gì?"
Giọng Đường Mộc Nguyệt tràn đầy ngạc nhiên, còn theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía Ngụy Tử bên cạnh.
Ngụy Tử cười gật đầu.
Đường Tuế thấy vậy giả vờ tức giận.
"Hừ, sao nào! Tỷ cảm thấy muội gạt tỷ à?"
Nói rồi nàng phồng má lên.
"Không phải, nha đầu muội.
"
Đường Mộc Nguyệt cười, véo má nàng.
"Muội sai người nấu canh tẩm bổ cho tỷ, đợi lát nữa tỷ uống một chén.
"
"Được.
"
Bầu