“Là ngươi.
”
Hả?
Có ý gì.
Ngay lúc Đường Tuế đang mê man, thị vệ bên cạnh Chu Triệt ôm trường kiếm đi tới.
“Này, của ngươi.
”
“Hả?”
“Ý là, ta xếp thứ nhất hả?”
"Vương gia ở lại Dương Châu, bên người tự nhiên cần phải có người phục vụ cơm nước, chính là ngươi đó.
”
“Hôm nay ngươi trở về thu dọn đồ đạc đi, người của chúng ta sẽ đến đón ngươi.
”
Đường Tuế: “Ta còn muốn ở đây!”
Nàng hoàn toàn không biết luôn đó! Cuộc sống thế này sẽ không có chút tự do đâu.
“Đây là lẽ hiển nhiên, chẳng lẽ vương gia chỉ vì để ăn đồ ăn của ngươi mà không thể đi lại trong thành?”
Thị vệ nhìn bộ dạng kinh ngạc này của nàng, hừ lạnh một tiếng
Thật không biết điều.
“Vâng.
”
Đường Tuế nghe vậy, gật đầu.
Không ai lên tiếng.
"Đi ra ngoài đi!"
Thị vệ hất cằm.
Đường Tuế cúi đầu, đi ra ngoài.
Haizzz, vậy là không được ở nhà nữa rồi.
Tỷ tỷ phải làm sao bây giờ.
"Tiểu thư, ngươi người sao vậy?”
Thúy Nhi thấy Đường Tuế cau mày, cho là nàng không qua.
Nên mở lời động viên: "Tiểu thư, người cũng đừng buồn, không phải nhiều người ở đây cũng không qua được sao? Hơn nữa tuổi bọn họ đã cao, chúng ta không mất mặt chút nào.
”
Người chung quanh:???
Chúng ta cao tuổi thì mất mặt cái gì?
Phúc thúc cũng đi tới động viên: "Nhị tiểu thư, không sao cả, đừng khó chịu.
”
"Ta qua rồi.
"
Đường Tuế ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh.
Bọn họ khuyên cái gì thế.
Phúc thúc và Thúy Nhi liếc mắt nhìn nhau.
Qua rồi sao lại ủ rũ như vậy.
Đường Tuế lại thở dài một hơi.
!
Đường Mộc Nguyệt đưa cho nàng một chén trà, nhìn vẻ mặt buồn thôi rồi của Đường Tuế, nhịn không được bật cười.
“Nha đầu muội, rốt cuộc là sao vậy? Chuyện tốt như thế rơi lên đầu mà muội lại vậy.
”
“Lo lắng cho tỷ à! Bên cạnh tỷ có nhiều nha hoàn ma ma mà.
”
Đường Tuế ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn Đường Mộc Nguyệt.
“Trước đó