Nếu có thể thân càng thêm thân thì quá tốt.
Bà cụ vừa đứng nhìn, vừa cho người chuẩn bị đá viên và thuốc bôi.
"Đi thôi.
"
Tống Tinh Dã nắm tay Đường Tuế, đi theo người hầu trong nhà vào sảnh phụ.
Bọn họ vừa rời đi, tuy sảnh chính còn không ít người nhưng bầu không khí đột nhiên đóng băng đi.
Ông cụ nhíu mày, nhìn thoáng qua Tống Minh Trì phờ phạc ngồi dưới đất.
"Nhiều năm qua, chúng tôi không hề bạc đãi cháu.
"
Mặt bà cụ cũng vô cùng đau đớn.
Cũng may Tuế Tuế là đứa trẻ ngoan, trực tiếp vạch trần trước mặt mọi người, nếu không cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
"Minh Trì, cháu thật sự làm mọi người quá thất vọng.
"
Tống Nghiên đỡ ba mẹ ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tống Minh Trì.
"Cháu biết rõ Tinh Dã quan trọng như thế nào đối với bọn cô, mà còn làm ra loại chuyện này.
"
Tống Nghiên vừa nói, ánh mắt cũng lạnh lùng.
Tống Minh Trì cúi đầu, sắc mặt trắng xanh.
Anh ta biết chứ, anh ta có mâu thuẫn với Tống Tinh Dã, một khi Tống Tinh Dã về nhà họ Tống, anh ta sẽ chẳng bao giờ có ngày ngẩng đầu.
Anh ta không làm sai.
Anh ta chỉ làm những việc anh ta đáng được nhận mà thôi.
Chẳng qua bây giờ không may, không thể đàn áp được Tống Tinh Dã.
Tống Minh Trì cúi đầu, trong lòng tràn đầy oán hận.
Nhưng mà!
Giây tiếp theo, lúc anh ta ngẩng đầu, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Trong khoảng thời gian ngắn khóc không thành tiếng.
"Cháu không cố ý, là cháu tham lam, sợ anh ta sẽ cướp mất tình thương của ông, bà và cả cô.
"
"Cô, mọi người đừng đuổi cháu đi.
"
Tống Minh Trì mang vẻ mặt đưa đám, vừa quỳ vừa bò tới trước mặt ông cụ rồi duỗi tay túm lấy quần ông cụ, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm nhem.
"Ông, về sau cháu sẽ sống hòa thuận với Tinh Dã, ông đừng đuổi cháu đi.
"
Ông cụ nhìn anh ta thật sâu, duỗi tay hất cánh tay đang túm quần mình của anh ta ra.
"Chúng tôi nuôi dưỡng cháu nhiều năm như vậy, cuối cùng cháu còn muốn ngăn cản chúng tôi tìm cháu trai, lòng muôn dạ thú của