Đường Tuế xào một vài món ăn, cơ bản đều là đồ cay, cùng lúc đó lấy trà sữa đá ra đặt lên khăn.
Nàng đi ở trước, bọn nha hoàn bưng khay theo ở phía sau.
Đến khi đi đến đại sảnh, Chu Triệt lại không có ở đây.
“Các ngươi để đồ ăn ở đây đi, ta đi gọi vương gia lại đây.
”
Đường Tuế phân phó một tiếng rồi đi ra ngoài.
Đến thư phòng, nàng nhìn thấy Chu Triệt vẫn đang vùi đầu trên bàn đọc sách, múa bút thành văn.
Vậy là nàng đến gần, nhỏ giọng dò hỏi: “ "Vương gia, đồ ăn đã chuẩn bị xong, "
Chu Triệt nhíu mày, đã uống trà cả một buổi trưa, hắn không thấy đói chút nào.
"Không ăn.
"
Chu Triệt không thèm ngẩng đầu.
Nghe vậy, trong lòng Đường Tuế vang lên tiếng cảnh báo, vô cùng lo lắng.
Đùa à, vậy sao được.
Vậy là nàng lại đi về trước mấy bước, nhỏ giọng nói chuyện: “Vương gia, ít nhiều cũng ăn chút đi!”
Chu Triệt nhíu mày, đang định từ chối, nhưng chợt đánh hơi được một hương vị tê cay trên người Đường Tuế đang đến gần.
Cái mùi này khá nồng.
Mời vừa rồi không có khẩu vị gì, giờ đây lại dâng lên đôi chút.
"Đi thôi.
"
Chu Triệt buông bút lông trong tay xuống rồi cầm khăn tay bên cạnh lau tay, lướt qua người Đường Tuế, đi ra phía ngoài.
Đường Tuế cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Chu Triệt bỗng nhiên đổi ý.
Chẳng qua!
Đây là chuyện tốt, chỉ cần Chu Triệt chịu ăn cơm là được rồi.
Trong lòng Đường Tuế nhảy cẫng cả lên.
Đến đại sảnh, Chu Triệt phát hiện mùi vị tê cay kia càng nồng hơn.
Hắn ngồi xuống, nhìn thấy một bàn thức ăn trên bàn, đều có màu đỏ rực.
"Vương gia.
"
Đường Tuế cầm lên đũa, đưa cho Chu Triệt.
Chu Triệt gắp một miếng thịt luộc, cho vào miệng, thịt mềm, mang theo vị cay, ăn vào làm vị giác người ta lập tức bùng nổ.
Chu Triệt ăn liên tiếp vài miếng rồi liếc mắt nhìn lên bàn.
Đường Tuế thấy môi Chu Triệt đỏ rực, lập tức hiểu ý.
Nàng bưng ấm trà trên bàn lên, rót cho Chu Triệt ly trà sữa đá.
Chu Triệt uống một hơi cạn sạch.
“Đây là thứ