Theo động tác này của Đường Tuế, ánh mắt của Chu Triệt càng nóng rực thêm.
Một giây sau, hắn đã cúi người xuống, môi mỏng chạm lên đôi môi mềm mại của Đường Tuế.
“Ưm.
”
Đường Tuế căn bản không kịp nói gì đã bị chặn miệng.
Nụ hôn này của Chu Triệt vô cùng sâu cũng vô cùng dài.
Mãi cho đến khi Đường Tuế không đủ oxy để hô hấp, đẩy hắn ra.
Chu Triệt mới lưu luyến buông Đường Tuế ra.
Nhưng thời điểm buông ra, ánh mắt Chu Triệt vẫn nóng rực, nhìn vào môi Đường Tuế.
Đường Tuế bị hắn nhìn bằng ánh mắt này, trong lòng rất gấp gáp, nàng quay đầu, để lộ cái cổ tinh tế mềm mại.
“Cốc cốc.
”
“Vương gia, trà tiêu thực đã sắc xong rồi.
”
Nghe vậy, Chu Triệt đứng dậy đi tới, mở cửa.
Người bên ngoài bưng khay đang muốn vào lại bị Chu Triệt ngăn ở bên ngoài.
“Chậm đã.
”
“Đưa ta đi.
”
Dưới cái trợn mắt ngoác mồm của người bên ngoài, Chu Triệt vẫn chậm rãi nhận lấy khay trong tay của hắn ta.
"Đóng cửa lại.
"
Lạnh giọng nói xong, Chu Triệt bưng khay, lại đi về giường.
Được hắn xoa một lát, bụng nàng dường như đã tốt hơn một xíu.
Đường Tuế vừa định nhận lấy chén thuốc trong tay hắn thì không ngờ Chu Triệt đã cầm thìa, múc thuốc, đưa đến bên môi nàng.
Nàng khẽ giật mình, nhưng vẫn hé môi.
Trà tiêu thực, có chút chua chút ngọt, uống rất ngon.
Chẳng mấy chốc, Đường Tuế đã uống sạch.
Thậm chí còn có chút thèm liếm môi.
“Muốn uống nữa?”
Chu Triệt thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng cảm thấy thú vị nhưng ngoài mặt vẫn ung dung nhìn Đường Tuế.
“Khá dễ uống.
”
Đường Tuế gật đầu.
“Dễ uống ha, cái này là thuốc.
”
Chu Triệt cười một tiếng, đặt chén nhỏ trong tay lên khay.
Đường Tuế nhìn nụ cười của Chu Triệt, con ngươi lập tức chấn động.
Oa oa oa!
Dung mạo của Chu Triệt vốn là tuyệt thế vô song, giờ khắc này lại cười.
Chính là cảm giác rộng rãi sáng sủa, lóa cả mắt ấy.
Dáng dấp hắn, siêu đẹp.
Nhất thời, Đường Tuế không dời mắt nổi.
Chà.
“Nàng cứ nhìn ta, ta không biết, ta có ăn nàng hay không đó.
”
Ánh mắt Chu Triệt dần trở nên nóng bỏng.
Thân thể cũng sát