"Vương gia, tha mạng.
"
Giọng điệu mềm mại dịu dàng.
Nhưng Chu Triệt không nghe ra một chút không dám nào trong đó.
“Tiểu hồ ly.
”
Chu Triệt thấp giọng cười mắng một câu, ngón tay thon dài cũng nhẹ nhàng nắm lấy gò má của nàng.
Cảm giác áp lực trên cơ thể mình đã không còn, bên cạnh vang lên tiếng xoạt xoạt xoạt.
Đường Tuế cũng nhận ra, Chu Triệt đã nằm xuống bên cạnh mình.
Nàng thở phào một hơi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chu Triệt nghe được, khóe miệng không khỏi hơi giương lên, đặt tay sau đầu, nhìn Đường Tuế không rời mắt.
Dáng vẻ ấy của nàng có chút đáng yêu.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Chu Triệt -5, tổng còn 5.
Đường Tuế đang say giấc nồng nghe vậy, nhíu mày, chỉ cảm thấy rất ồn ào.
Ngày hôm sau, Đường Tuế vừa tỉnh lại đã cảm giác được cả người mình đều bị Chu Triệt ôm vào lòng.
Cánh tay của Chu Triệt vô cùng rắn chắc, cũng vô cùng mạnh mẽ, nàng cảm thấy hơi thở không nổi.
Cơ thể Đường Tuế vừa mới giật giật một chút, Chu Triệt dường như cảm ứng được, hai tay càng siết chặt lại, ôm chặt Đường Tuế vào lòng.
“Chàng buông ta ra.
”
Giọng Đường Tuế nhỏ như muỗi kêu.
Chu Triệt nghe vậy cũng không chịu buông tay.
"Đau.
"
Đường Tuế lại thốt lên một tiếng, giọng điệu yếu ớt, còn vô cùng bất lực.
Chu Triệt buông lỏng tay ra, rột rột, Đường Tuế liền thoát khỏi lòng Chu Triệt, chạy ra ngoài.
Mới chớp mắt đã cách hắn rất xa.
"Đường Tuế, ta cưới nàng làm vợ nhé.
”
Lúc này, Chu Triệt nhìn chằm chằm nàng, ngón tay thon dài cũng giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của Đường Tuế lại.
“Cưới ta á?”
Trong lòng Đường Tuế vẫn còn có chút mơ màng khi nghe lời này của hắn.
“Thân phận giữa chúng ta, như trời với vực, sao có thể cưới ta.
”
Đường Tuế cũng không ngốc.
Tuy Đường gia ở thành Dương Châu cũng coi như số 1 số 2.
Sĩ nông công thương, nàng đều hiểu hết.
Nàng là con gái thương hộ, sao có thể gả cho hoàng thất