"Lần sau gặp.
"
Hoắc Tấn Vân chớp mắt với Đường Tuế.
Đường Tuế: “! ”
Anh này, chúng ta thân lắm hả?
Hoắc Tấn Vân vừa đi, Hoắc Chi Châu lập tức hừ lạnh một tiếng, ngón tay thon dài bấu chặt tay vịn xe lăn.
"Cô thân thiết với cậu ta đến vậy?"
Hoắc Chi Châu ngẩng đầu, ánh nhìn lạnh lẽo dừng trên người Đường Tuế.
Đường Tuế lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Cop q????a cop lại, ????rở lại ????ra????g chí????h [ Tr????mTr???? yệ????.
ⅴ???? ]
Cô siết chặt tay, cổ họng cũng bất giác cảm thấy khô khốc.
"Không quen.
" Hoắc Chi Châu nhíu mày, ánh mắt sắc bén như cũ.
"Sao tôi biết được! Chắc là anh ta có bệnh!"
Mặt Đường Tuế đầy ghét bỏ, cô đang bơi vui vẻ thoải mái, bỗng nhiên bị gọi tới, cô còn đang mất hứng đây.
Chắc chắn là do tên kia, trước đó cô bơi có chuyện gì đâu.
Người đàn ông kia đúng là sao chổi.
Đường Tuế dẩu môi, trong đôi mắt tròn xoe đều là sự thiếu kiên nhẫn.
Hoắc Chi Châu thấy bộ dạng này của cô, bất chợt bật cười, khóe miệng hơi nhếch lên, bàn tay vốn thiếu kiên nhẫn gõ gõ cũng dần bình tĩnh lại.
Đường Tuế cũng nhận ra sự thay đổi của Hoắc Chi Châu, trong lòng không khỏi chửi thầm.
Con người Hoắc Chi Châu này đúng là kỳ lạ.
Thái độ nói chuyện của cô chẳng tốt đẹp gì, thế mà anh lại không tức giận, đúng là lạ lùng.
Nếu đã thế, có phải cô có thể yêu cầu cao hơn chút không?
"Cậu chủ.
"
Đường Tuế trợn tròn mắt, dùng đôi mắt dầm dề nhìn Hoắc Chi Châu, đôi tay trắng nõn cũng đột nhiên nắm chặt.
"Ừ?"
Thấy Đường Tuế như vậy, Hoắc Chi Châu biết chắc chắn cô muốn xin gì đó.
"Nói.
"
Bị anh nhìn với ánh mắt này lòng Đường Tuế có hơi khiếp đảm.
Nhưng cô vẫn nắm chặt tay, dùng ánh mắt lóng lánh nhìn Hoắc Chi Châu.
"Cậu chủ, tôi muốn đi bơi.
"
"Cậu chủ, anh tốt như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý đúng không.
"
"Cậu chủ.
" Đường Tuế vừa nói vừa kéo ống tay áo của Hoắc Chi Châu: "Xin anh đó, cho tôi đi đi mà!"
Hoắc Chi Châu cụp mắt, khi nhìn thấy ngón tay cô thì mắt lóe lên.
Đường Tuế nhanh chóng buông tay ra, mím môi, nhìn Hoắc