Đường Tuế cầm gối đè xuống đầu mình, vùi đầu vào bên trong.
“Ting ting ting! ”
Điện thoại bên cạnh bỗng nhiên vang lên.
Đường Tuế đỏ mặt lấy gối ra, nhặt điện thoại lên, nhìn màn hình hiển thị, là mẹ Đường.
Cô nhíu mày, định cúp máy.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, nghe điện thoại.
Móa nó!
Quả nhiên chưa thanh trừ hết giá trị hắc hóa của Hoắc Chi Châu thì cô vẫn còn xui xẻo.
Hừ hừ.
Đường Tuế nghe điện thoại.
Bên kia truyền đến giọng nói chói tai của mẹ Đường.
“Tuế Tuế, tôi nghe nói cậu Hoắc rất thích cô.
”
Đường Tuế không nói gì.
“Sao nào? Còn muốn giấu tôi sao?”
Mẹ Đường hừ lạnh một tiếng.
Con nhóc đáng chết này, dù sao bà ta cũng nuôi cô khôn lớn, mặc dù bà ta không xem cô ra gì.
Nhưng bà ta vẫn nuôi cô lớn.
Hừ, bà ta đã cho cô con đường đi đến giàu sang.
Hiện tại cô lại không muốn cho bọn họ lợi ích, không có cửa đâu.
Nếu không phải hôm nay bà ta gặp mấy người Hoắc Tấn Vân thì cũng không biết con nhóc chết tiệt kia được cậu Hoắc yêu thích.
Sớm biết vậy thì đã cho Thiển Thiển đi, nghĩ lại đúng là sai lầm.
“Đường Tuế, tôi nói cho cô biết cơ hội tốt như vậy cũng do nhà này cho cô, hiện tại nhà này muốn cô làm gì thì cô cũng phải làm theo.
”
Giọng của mẹ Đường dần lớn lên.
“Vì sao tôi phải làm?” Đúng là buồn cười.
“Cô… Cô không sợ à!”
“Tôi sợ cái gì?”
“Vì sao tôi đến đây, bà không biết sao? Mấy người đánh tôi ngất xỉu rồi đưa đến, giờ lại lật mặt thành cho tôi con đường đến giàu sang.
”
Đường Tuế liên tục cười mỉa.
Quả nhiên không có gì để nói với mấy người không biết xấu hổ này.
Không biết xấu hổ như bọn họ, nói gì cũng vô dụng.
“Phải, chúng tôi đối xử với cô không tốt nhưng bà nội đối xử với cô thế nào? Mấy ngày nữa là sinh nhật bà ấy, chúng tôi muốn cô đưa Hoắc Chi Châu đến đây, nếu không thì đừng nghĩ đến việc đến bữa tiệc sinh nhật.
”
Đường Tuế nhíu mày.
Trong trí nhớ của nguyên chủ thì