“Đường, Tuế! ”
Tại sao mày lại tranh với tao?
Mày chỉ là một đứa đê tiện, nếu không có nhà tao dưỡng dục, mày đã sớm chết rồi.
Tất cả mọi thứ, đều là do tao, mày dựa vào đâu mà lại đi tranh đồ với tao?
Mày xứng sao?
"Phi.
" Đường Thiển Thiển khinh một cái, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Tài xế Tiểu Lưu đang lái xe lén nhìn trong gương một cái, vừa vặn thấy được vẻ mặt này của Đường Thiển Thiển, bị dọa đến biến sắc.
Tiểu thư đây là! bị kích thích vô cùng lớn ở nhà họ Hoắc rồi.
Đúng, nhất định là như vậy.
! “Tôi oan đó! Cậu chủ!”!" Đường Tuế nhanh chóng giơ tay lên.
“Dù có ăn gan hùm mật gấu, tôi cũng không dám làm mấy trò thiêu thân đâu.
”
"Hừ.
" Đường Tuế bĩu môi, cúi người xuống, cánh tay mềm mại nhẹ nhàng chạm vào Hoắc Chi Châu một cái.
“Anh không tin có thể check camera mà!”
Nói xong liền đi không giải thích thêm bất cứ gì nữa?
Hoắc Chi Châu nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Tuế.
Anh cảm thấy Đường Tuế đúng là ăn gan hùm mật gấu.
Không thì sao dám làm như thế.
Cho dù có nói xong thì anh còn chưa nói gì mà cô đã trực tiếp rời đi? Đây mà gọi là nhát gan à?
Đường Tuế đứng trong phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị làm cơm trưa.
Luân Hồi Kính không nhịn được hỏi: Cô không sợ chọc giận Hoắc Chi Châu hả, giá trị hắc hóa bây giờ là 65 đó.
Đường Tuế hừ một tiếng: Không sợ đó! Chọc xong rồi dỗ là được, chỉ là việc nhỏ.
Luân Hồi Kính không nhịn được lườm: Từ khi nào mà Củ Cải Nhỏ trở nên ghê gớm vậy ta.
Đường Tuế không thèm để ý Luân Hồi Kính, tự mình ở trong phòng bếp cẩn thận nấu nướng mấy món ngon, cô cảm thấy vẻ mặt Hoắc Chi Châu cũng không đến nỗi nào.
Làm cho anh chút đồ ăn ngon chắc anh sẽ không trách móc nặng nề đâu.
Nói không chừng còn có thể làm giảm giá trị hắc hóa nữa.
!
Xe dần dần cách xa những tòa nhà cao tầng, tầm nhìn ngoài cửa sổ trở nên khoáng đạt.
Trang viên tĩnh mịch sừng sững ở lưng chừng núi, phía sau núi là dãy dãy cây xanh trùng điệp, mây khói lượn lờ, không khác gì bức tranh sơn thủy tĩnh lặng.
Rất nhanh, cửa lớn