Gã nhìn chằm chằm Đường Tuế: “Cô có tư cách gì?”
Đường Tuế nhấp ngụm trà, nghe vậy ngước mắt.
Đôi mắt thoáng xẹt qua nét giảo hoạt như hồ ly: “Có lẽ! là mợ ba?”
“Cô nằm mơ!”
Hoắc Vân Xuyên nổi trận lôi đình!
Đường Tuế này ngực to nhưng không có não, gã nhìn cũng không thuận mắt, nếu chú út mà coi trọng thì cũng do Đường Tuế nằm mơ.
Nhưng mà, Lục Nghiễn không phản bác lời cô.
Bầu không khí đông lạnh đi.
Đinh!
Cửa thang máy trong trang viên máy từ từ mở ra.
Lục Nghiễn nhanh chóng phản ứng, lập tức tiến lên nghênh đón.
“Ồn ào chuyện gì?”
Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, vừa êm tai vừa nguy hiểm.
Sắc mặt Hoắc Vân Xuyên sắc mặt lập tức thay đổi, cúi đầu nói: “Chú út.
”
Lập tức, ngoan ngoãn như chó.
Đường Tuế bật cười, ngước mắt nhìn lại.
Ánh mắt hờ hững của Hoắc Chi Châu không hề dao động đảo qua, rơi lên người Đường Tuế thì dường như ngừng lại mấy giây.
Lục Nghiễn đẩy anh: “Cậu chủ, cậu Lục ầm ĩ muốn gặp anh.
”
Hoắc Vân Xuyên khẩn cầu: “Chú út, ông nội lại nhập viện rồi, anh đi gặp ông ấy một chút đi!”
Hoắc Chi Châu nhíu mày, nở nụ cười bạc bẽo: “À? Sắp chết rồi?"
“Chú ba!”
Sao có thể nói ra câu máu lạnh như vậy.
"Xem ra còn sống, tiếc thật.
”
Người đàn ông than nhẹ, một giây sau bỗng nhiên trở mặt.
“Vậy khi nào chết rồi lại đến báo tôi biết.
Còn trước đó, đừng đến đây làm chướng mắt, hiểu không?”
Hoắc Vân Xuyên bị ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm, cứng đờ cả người: “Chú út, dù ông nội có sai thì! ”
"Người đâu, tiễn khách.
"
Không nể chút mặt mũi.
Nhìn Hoắc Vân Xuyên ăn quả đắng, Đường Tuế nhịn không được: "Phụt! ”
Hai tầm mắt đồng loạt rơi lên người cô.
Hoắc Vân Xuyên xám mặt: "Rất buồn cười sao?"
Đường Tuế thành thật gật đầu: "Một chút.
”
Thấy ánh mắt vô tội của cô, Hoắc Vân Xuyên thầm tức giận: “Quả nhiên không ra gì, chúng tôi đang nói chuyện đứng đắn cô lại ở đây cười, nếu chú út đang tiếp khách quý, cô đây không phải là làm bẽ mặt sao!”
Đường Tuế buồn cười: “Anh đây có tính là thẹn quá hóa