Lục Thời Minh thở dài, vỗ vỗ đầu cô: “Vợ mệt mỏi thì đi ngủ đi, chồng...!"
"Chồng cũng về phòng ngủ được không...!" Đường Tuế nhanh chóng cắt ngang lời anh, sợ anh sẽ nói ra câu đáng sợ đại loại như “ chồng ôm vợ ngủ”.
Cô sợ sáng mai Lục Thời Minh tỉnh lại, sẽ vứt cuốn cả chăn lẫn cô ném ra ngoài.
Lục Thời Minh không nói lời nào,
Đường Tuế kéo tay anh, giọng nói nũng nịu: “Chồng ơi...!Nghe lời đi mà...!"
Trong bóng tối, người đàn ông dè dặt cong môi: “Vậy em hôn anh một chút."
Đường Tuế hít một hơi thật sâu.
Cô không thèm so đo với “người bệnh”.
Ánh sáng rất mờ, ngoại trừ bóng người thì không thấy rõ gì khác, Đường Tuế hướng về vị trí cái đầu, cũng mặc kệ là bộ phận nào, nhanh chóng chụt một cái, chỉ cảm thấy xúc cảm mềm mại.
"Được rồi!"
Dỗ nửa ngày như dỗ trẻ con, cuối cùng cũng khiến Lục Thời Minh về phòng nghỉ ngơi.
Anh vừa đi, Đường Tuế lập tức khóa cửa lại với vẻ mặt vô cảm.
Ban ngày lạnh lùng, buổi tối lại dính dính nhão nhão.
Chậc, cô cũng chả thấy thú vị cho lắm.
...
Sáng sớm hôm sau, Đường Tuế tỉnh dậy.
Kết quả ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Lục Thời Minh vẫn chưa rời đi, đang ngồi dùng bữa sáng trên bàn ăn.
Bữa sáng rất phong phú, hiển nhiên là làm phần cho hai người.
"Chào buổi sáng." Lục Thời Minh chủ động chào hỏi.
Đường Tuế ôm cánh tay, đánh giá anh từ xa.
Ánh mắt kia dường như muốn hóa thành thực thể, Lục Thời Minh muốn phớt lờ cũng khó, anh nhướng mày: “Sao thế?"
Đường Tuế giật nhẹ khóe môi, kéo ghế tựa ra ngồi xuống.
"Tối qua nghỉ ngơi tốt không?"
Lục Thời Minh nhã nhặn gật đầu: “Rất tốt."
Đường Tuế híp mắt, thu vẻ mặt thong dong bình tĩnh của người đàn ông vào đáy mắt.
Dường như hoàn toàn không nhớ rõ tối qua xảy ra chuyện gì.
Lục Thời Minh ban ngày vẫn có bộ dạng xa cách quen thuộc.
Tây trang được ủi phẳng phiu, chiếc kính gọng hẹp trên sống mũi đúng lúc che đi gương mặt quá sắc bén của anh.
Lạnh lùng chững chạc, hệt như cỗ máy biết đi.
Ai có thể ngờ, đến đêm anh lại dính người đến nỗi khó chống đỡ vậy?
"Anh còn nhớ chuyện xảy ra đêm qua không?" Đường Tuế hỏi.
Lục Thời Minh nhíu mày, không hiểu