Hai người một trước một sau bước đi, Lục Thời Minh bỗng dừng lại, Đường Tuế không phát hiện đụng vào sau lưng Lục Thời Minh.
Bùm một tiếng.
Trán Đường Tuế hơi đỏ lên.
Cô sờ sờ, cũng không hé răng.
“Cô không đau sao?”
Ngón tay thon dài của Lục Thời Minh muốn sờ lên trán của cô.
Sau đó anh phát hiện động tác như vậy thì có vẻ không hợp với mình lắm.
“Không đau.
” Đường Tuế lắc đầu, cô cũng không phải là đậu hũ, không đến mức đụng một cái đã vỡ nát
“Vậy! Đi thôi.
” Lục Thời Minh đi lên phía trước, ngón tay thon dài lại cầm tay của Đường Tuế.
Đường Tuế do dự chớp mắt, ngón tay mềm mại cũng ngọ nguậy trong bàn tay Lục Thời Minh.
Cô nhúc nhích làm cho Lục Thời Minh có chút ngứa ngáy.
Hình như trong lòng có thứ gì đó chạm vào.
Lục Thời Minh không thay đổi sắc mặt, giả vờ bình tĩnh.
Anh nắm tay nhỏ của Đường Tuế đi đến xe.
“Lên xe đi!”
Anh mở cửa ghế phụ.
Đường Tuế gật đầu, nói lời cảm ơn, khom lưng xuống ngồi vào trong xe.
Lục Thời Minh đóng cửa lại, cũng lên xe.
Xe chạy từ bãi đậu xe ra ngoài, Lục Thời Minh đưa tay mở loa, tiếng đàn cello êm tai vui vẻ vang lên trong xe.
Đường Tuế chống cằm, tầm mắt cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngựa xe như nước, ánh đèn rực rỡ.
Sau khi đến công viên trò chơi, Lục Thời Minh đi mua vé, hai người cùng nhau đi vào.
Đường Tuế vừa vào cổng đã nghe thấy Luân Hồi Kính thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
Trong lòng vô cùng vui sướng.
Không phải là được rồi sao!
Đường Tuế đang suy nghĩ mình, mình nên dùng cách nào để nói anh có thể quay về.
Nhưng cô còn chưa nghĩ ra được cách hay thì nghe thấy Luân Hồi Kính lại bắt đầu lên tiếng.
Luân Hồi Kính: Đưa Lục Thời Minh đi ăn đồ ngon, ít nhất phải chơi hai trò chơi, nếu không thì nhiệm vụ sẽ thất bại.
Đường Tuế:???
Đúng là thất sách, cô vừa mới muốn trở về!
Vậy thì không phải bỗng nhiên ở lại đây tiếp tục chơi à.
“Anh