Đường Tuế được anh nắm tay bước xuống.
Hai chân vừa chạm xuống đất thì lập tức mềm nhũn.
Cơ thể mềm mại của Đường Tuế ngã xuống trên người Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh thấy cô như vậy thì biết cô sợ không nhẹ.
Anh nhìn người bên cạnh đang chờ lên tàu siêu tốc.
Vì thế anh khom người ôm Đường Tuế theo kiểu công chúa đi ra ngoài.
“Wow!”
Người xung quanh nhìn thấy thì không khỏi la hét lên một tiếng.
Có không ít người dùng ánh mắt mong chờ.
Trời ơi, khi nào bọn họ mới được yêu đương ngọt ngào như vậy.
Cánh tay mảnh khảnh của Đường Tuế ôm cổ Lục Thời Minh, đôi mắt trong veo chớp chớp, lúc này hai người rất gần nhau, hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
“Tôi cảm giác hôm nay có chút mất mặt!”
“Tôi vốn dĩ cảm thấy không đáng sợ, không ngờ còn rất kinh khủng.
”
Lục Thời Minh cúi đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Đường Tuế.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô đỏ lên giống như máu.
Anh cười khẽ một tiếng, đặt Đường Tuế lên ghế dài.
“Vậy lần sau cô còn chơi không?”
“Không chơi!!”
Đường Tuế lắc đầu giống như trống bỏi.
Còn lần sau, mãi mãi sẽ không có lần sau.
Đường Tuế mím môi, quay đầu nhìn xe kem đi qua.
“Hôm nay cảm ơn anh, để cảm ơn anh, tôi mời anh ăn kem!”
Cô cười hì hì, đứng dậy đi về phía xe kem.
Mua một vị bạc hà, lại mua một vị chocolate.
Hai tay trắng nõn giơ cao hai cây kem, đi đến trước mặt Lục Thời Minh.
“Hai vị kem, anh muốn ăn loại nào.
”
Cô nhiệt tình đưa kem đến trước mặt Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh vốn không có nhiều hứng thú với mấy thứ lạnh băng ngọt ngào này.
Lục Thời Minh nhìn ánh mắt nhiệt tình của Đường Tuế, vẫn chọn cây kem vị bạc hà.
“Anh có vẻ thích vị bạc hà nhỏ, ăn rất ngon đó.
” Đường Tuế nói xong, còn có chút lưu luyến