Ầm một tiếng…
Lục Thời Minh cảm thấy trong lòng mình có một chỗ nào đó va chạm mạnh.
“Em vẫn muốn.
”
Đường Tuế dựa mặt vào cánh tay của anh, nghiêng đầu, đôi mắt to lấp lánh nhìn chằm chằm vào Lục Thời Minh.
“Được.
”
Khóe miệng cô cong lên cười nhạt, dịu dàng nhìn Lục Thời Minh.
Lục Thời Minh bóc vỏ tôm, đưa thịt tôm đến miệng cô.
Đường Tuế mở miệng ăn hết tôm.
“Em cũng bóc vỏ cho anh.
”
Đường Tuế thấy đến hiện tại Lục Thời Minh còn chưa ăn miếng nào, chuẩn bị đưa tay nhỏ trắng nõn bóc tôm cho Lục Thời Minh.
Nhưng Lục Thời Minh ngăn lại.
“Em đừng chạm vào, dơ tay!”
Lục Thời Minh liếc nhìn bàn tay trắng nõn của cô, lên tiếng ngăn lại.
Tay cô trắng trắng mềm mềm, dính vào nước canh này thì khó tránh khỏi mất đi mỹ quan.
“Nhưng…” Đường Tuế chần chừ một chút, lông mi dài chớp chớp: “Anh vẫn chưa ăn gì.
”
“Lát nữa anh sẽ ăn.
”
Lục Thời Minh lại bóc tôm đưa đến miệng Đường Tuế.
“Em không muốn ăn nữa.
”
Đường Tuế ăn xong miếng tôm thì lắc đầu.
“Ừm, được rồi.
”
Lục Thời Minh gật đầu, bóc tôm cho mình.
Lý do anh ăn cũng không phải bởi vì món này ngon thế nào, cũng không phải bởi vì anh muốn ăn.
Mà vừa rồi Đường Tuế ăn rất vui vẻ, anh cũng muốn thử xem có cảm giác này hay không.
Đến món thứ hai, Lục Thời Minh thấy Đường Tuế vẫn không cầm đũa, vì thế anh gắp miếng thịt gà đưa đến miệng Đường Tuế.
Đường Tuế cười tủm tỉm, mở miệng ăn.
Bữa cơm này, Đường Tuế không hề động tay, cho dù uống nước cũng được Lục Thời Minh đút.
Cuối cùng, Đường Tuế dựa vào vai Lục Thời Minh nói: “Em bỗng nhiên nhớ tới hôm trước anh còn nấu cơm cho em, cũng bóc tôm, đút tôm cho em ăn.
”
Cô nói xong thì ngửa đầu, ngọt ngào cười: “Ăn rất ngon.
”
“Nhưng hôm nay cũng ăn rất ngon, đương nhiên không ngon bằng anh nấu.
”
Lục Thời Minh