Hiện tại anh là một người có nhiệt độ.
“Được rồi, ba ngồi máy bay cả đêm, hiện tại cũng có chút mệt mỏi, ba về nhà cũ trước.
”
Lục Chính Diệu vui vẻ hớn hở đứng lên, chống gậy chuẩn bị rời đi.
“Chú có muốn ở lại đây nghỉ ngơi không, lát nữa còn có thể nếm thử tay nghề của Lục Thời Minh.
”
Đường Tuế bỗng nhiên nói làm cho Lục Chính Diệu dừng bước chân.
“Ba không quen ở trong phòng nhỏ.
”
Trong lòng Lục Thời Minh vô cùng không muốn.
“Được thôi!”
Lục Chính Diệu lại vui vẻ đồng ý.
“Chú sẽ nói quản gia mang đồ đến.
”
Ông nói xong thì đắc ý vào phòng gọi điện thoại.
Lục Thời Minh có chút bất đắc dĩ, anh cúi đầu đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Đường Tuế.
“Đồ xấu xa, sao em lại nói ông ấy ở lại đây, thế giới hai người của chúng ta đã không còn nữa.
”
Đường Tuế cười hì hì, đưa tay ôm lấy vòng eo gầy của anh, khuôn mặt nhỏ mềm mại cũng cọ vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Lục Thời Minh vừa mới chuẩn bị lấy điện thoại ra thì bị Đường Tuế ngăn lại.
“Đừng.
”
Đường Tuế cầm tay anh: “Em muốn chúng ta cùng ra ngoài mua.
”
Trong đầu Lục Thời Minh lập tức hiện ra hình ảnh hai người cùng nhau đi dạo siêu thị, hơi mỉm cười gật đầu.
“Được!”
Thậm chí còn vô cùng chờ mong.
Hai người rửa mặt xong, tay nắm tay cùng nhau đi ra ngoài.
Lục Chính Diệu tắm rửa xong đi ra, trong nhà trống trơn, không thấy bóng người.
Trên bàn có hoa tươi, còn tràn ngập mùi hoa.
Lục Chính Diệu bỗng nhiên cảm thấy căn phòng trống rỗng này vô cùng ấm áp, còn có hơi thở con người.
Căn biệt thự lớn kia không có cảm giác hạnh phúc này.
Lục Chính Diệu hơi mỉm cười, trở về phòng ngủ.
Đến khi ông tỉnh lại thì có thể ăn đồ ăn do con trai nấu.
Nghĩ thôi cũng vui vẻ.
…
Đường Tuế và Lục Thời Minh vừa đi ra khu nhà, một bóng người bỗng nhiên chạy đến trước mặt bọn họ.
Trong tình huống khẩn cấp, Lục Thời Minh nhanh chóng đứng trước mặt Đường Tuế, che cơ thể bé nhỏ của Đường Tuế ở sau lưng.
Đường